Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1095:

 

Mạc Tuân giơ tay lên cởi áo khoác ngoài, lại tháo cà- vạt ra, anh lười biếng áp lưng lên ghế sa lon, sau đó lại nâng đôi chân thon dài lên, vác lên bàn trà trước mặt, anh nhắn mắt xoa xoa mi tâm mệt mỏi.

 

Bên tai đều là giọng nói trong veo mềm mại của Lê Hương, cô không nhìn anh, một mực kể chuyện cho Tiểu Dịch Dịch nghe.

 

Mạc Tuân cảm thấy cổ họng khô khốc vô cùng.

 

Rất nhanh thím Triệu đã đi ra, đưa một chén canh giải rượu tới: “Tiên sinh, uống cái này đi!”

 

Mạc Tuân nhận canh giải rượu, từng ngụm từng ngụm uống vào.

 

Lúc này thím Triệu đi tới bên người Lê Hương: “Lê tiểu thư, tôi thấy bên ngoài sắc trời đã khuya lắm rồi, tôi gọi xe trước cho cô nhé.”

 

Lê Hương từ câu chuyện xưa trong sách ngắng đầu, nhìn thoáng qua thím Triệu tràn đầy thiện ý thím Triệu còn không biết đêm nay… cô phải ngủ lại ở chỗ này.

 

Cô không biết nên nói như thế nào.

 

Ở trong mắt thím Triệu, Mạc Tuân là nam chủ nhân nơi đây, mà cô là cô giáo của Dịch Dịch…

 

Sắc mặt Lê Hương có chút mát tự nhiên, cô giơ tay nhỏ bé lên, vén lọn tóc bên quai hàm ra sau tai, cô hiện tại còn có thể nhận thấy được ánh mắt nóng bỏng u tối từ trên ghé sa lon chăm chú dán vào trên người cô, anh đang nhìn cô.

 

Lúc này Mạc Tuân cất giọng trầm tháp: “Thím Triệu, chuẩn bị một gian phòng cho khách, cô giáo Lê đêm nay không về.”

 

Cái gì? Thím Triệu khựng lại, bà nhìn Mạc Tuân, lại nhìn Lê Hương, thím Triệu là người từng trải, lập tức liền hiểu ra gì đó.

 

“Vậy… tôi sẽ lập tức dọn phòng đây.” Thím Triệu nhanh chóng chạy.

 

Mặt Lê Hương đỏ bừng, cô biết thím Triệu đã đoán được những gì, anh là nam chủ nhân nơi này, đương nhiên sẽ không cảm thấy gì, nhưng cô về sau sao mà đối mặt thím Triệu được đây? Lúc này vạt áo của cô bị một cái tay nhỏ kéo lấy rồi, Tiểu Dịch Dịch ngước khuôn mặt nhỏ lo lắng nhìn cô: “Cô giáo.

 

tiên nữ, mặt cô đỏ quá, có phải bị sót rồi không ạ?”

 

Lê Hương nhanh chóng lắc đầu: “Dịch Dịch, cô giáo Lê không sao, đại khái là… quá nóng thôi.”

 

Mạc Tuân nhìn dáng vẻ cô nói dối trầy trật, đêm nay cô mặc chiếc váy vàng nhạt, lúc này cô và Tiểu Dịch Dịch ngồi trên thảm lông dê, chân để nghiêng, tư thế của cô vẫn rất ngoan ngoãn dè dặt, hiện tại hai cái đùi đẹp vừa mịn lại trắng khép lại thật chặt với nhau, đầu gối uốn lại, hệt như mỹ nhân ngư.

 

Mạc Tuân đứng dậy đi tới, anh quỳ gói ngồi xuống bên cạnh hai mẹ con, nghiêm trang hỏi: “Mạc Thần Dịch, cô giáo Lê làm sao vậy?”

 

Tiểu Dịch Dịch chỉ chỉ khuôn mặt nhỏ đỏ như trái cà chua của Lê Hương: “Bố ơi, cô giáo Lê hình như bị bệnh rồi.”

 

“Bố xem thử nào.” Mạc Tuân giơ tay phủ lên trán Lê Hương.

 

Lê Hương quay đầu, tránh anh đụng vào.

 

Anh sao lại không biết cô bị gì được vậy mà anh còn làm bộ quan tâm cô, kẻ mặt người dạ thú này.

 

Bàn tay to của Mạc Tuân cứng lại giữa không trung, mi tâmanh tuấn nhanh chóng trầm xuống, môi mỏng khẽ động: “Mạc Thần Dịch, trên lầu có hòm thuốc, con cầm nhiệt kế qua đây đo độ cho cô giáo Lê.”

 

“Dạ.” Tiểu Dịch Dịch nhanh chóng đứng dậy chạy lên lầu.

 

Hiện tại thím Triệu và Tiểu Dịch Dịch không ở đây, trong phòng khách chỉ còn sót hai người bọn họ, ngón tay thon dài Mạc Tuân lập tức nắm chiếc cằm xinh xắn của Lê Hương, lôi khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay nhỏ kia đến rồi trước mắt mình: “Lê Hương, có phải cô còn chưa rõ thân phận của mình không? Giữa chúng ta cô có quyền từ chối sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK