Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1764:

 

Cô không dám dừng bước chân lại.

 

Không thể cô phụ mọi người.

 

Lúc này “phụt” một tiếng, Giao Nhân Tộc Công Chúa cầm trong tay lưỡi dao sắc bén sâu đậm đâm vào trong buồng tim Nguyệt Nương, sau cùng Nguyệt Nương cũng đã ngã xuống dưới.

 

Thủ hạ đưa đến khăn tay, Giao Nhân Tộc Công Chúa ung dung lau hai bàn tay dính đầy máu tươi của mình, sau đó nhìn về phía Lê Hương, rốt cục chỉ còn lại có cô.

 

“Đưa cung tên tới.” Giao Nhân Tộc Công Chúa cười nói.

 

Thủ hạ nhanh chóng đưa đến cung tên.

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa lần nữa tay phải câm cung, tay trái cài tên, nhăm ngay buông tim Lê Hương, muốn bắn mũi tên nhọn trong tay ra.

 

Thế nhưng lúc này tiếng thắng xe bén nhọn vang lên, một chiếc xe đen đột nhiên chạy nhanh đến, ngừng lại, cửa sau xe kéo ra, bên trong lộ ra một bàn tay kéo lại cánh tay gầy của Lê Hương, trực tiếp mang cô lên xe.

 

Chiếc xe đen nhanh chóng biến mắt trong tầm mắt.

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa bị kìm hãm, ả hoàn toàn thật sự không ngờ Sẽ có người đột nhiên xôg ra, chặn cho Lê Hương nửa đường.

 

Kế hoạch ngày hôm nay không chê vào đâu được, Lê Hương có chạy đăng trời!

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa tức giận ném trịch cung tiễn trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Thượng Quan Đằng: “Thượng Quan Quận Chúa, mau đi thăm dò, tra một chút chiếc xe đen kia rốt cuộc là ai, nơi này chính là địa bàn của ngươi, cho dù đào ba thước đất cũng phải tra ra chiếc xe kial”

 

Thượng Quan Đẳng nhìn chiếc xe kia, sau xe cũng không có biển số xe, nhưng nó lại dám chạy đến, cũng thật to gan.

 

“Được, ta sẽ phái người đi thăm dò, hôm nay để Lê Hương chạy trốn, sau này sợ rằng sẽ trở thành họa lớn.” Thượng Quan Đẳng lo lắng nói.

 

“Làm sao, Thượng Quan Quận Chúa, ngươi sợ?”

 

“Giao Nhân Tộc Công Chúa, lẽ nào ngươi không sợ?”

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa và Thượng Quan Đẳng trong lòng đều rât kiêng ky Lê Hương, lúc này Lê Hương chạy trốn, sợ rằng phải tăm lửa trùng sinh.

 

“Giao Nhân Tộc Công Chúa, ta đi trước.” Lúc này vài thị vệ đưa Mạc Tuân ngủ mê man ra ngoài, trực tiếp lên xe Thượng Quan Đằng.

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa chớp mắt: “Thượng Quan Quận Chúa, ngươi mang Mạc Tuân đi là muốn làm cái gì?”

 

Thượng Quan Đằng câu môi: “Mạc Tuân là chân thân dòng máu Xích Tử, ta muốn dẫn nó về, đương nhiên là… để nó kế thừa ngôi vị Quận Chúa!”

 

Trong biệt thự ngoại ô, Mạc Tử Tiễn giơ ngón tay thon dài lên cởi áo khoác ngoài trên người ra anh đứng lặng ở trước cửa số sát đất.

 

Rất nhanh tiếng gõ cửa vang lên, Ngũ Vũ đi đến, cung kính thấp giọng báo cáo: “Chủ tử, chiếc xe kia đã tiêu hủy, người của Thượng Quan Đằng cũng không tra được chỗ chúng ta, nơi đây rất an toàn.”

 

Là Mạc Tử Tiễn cứu Lê Hương.

 

Trên gương mặt tuần mỹ vô song của Mạc Tử Tiễn cũng không có biểu tình dư thừa, lúc này Ngũ Vũ lại nói: “Chủ tử, nơi này là Hoa Tây, là địa bàn Thượng Quan Đẳng, hiện tại gã long trời lở đất tìm chúng ta… Chủ tử vì Lê tiểu thư thiệp hiểm như vậy, tham dự vào trong chiến tranh giữa Hoa Tây Lan Lâu và Giao Nhân Tộc, như vậy có đáng hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK