Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 855:

 

“Loại độc này là tôi đặc biệt vì cô mà nghiên cứu, chỉ hữu hiệu với cô, một khi nó xâm nhập vào trong máu cô, cô sẽ như một đóa hoa hồng trong nháy mắt già yếu. Bây giờ cô chỉ mới 20 tuổi! Là độ tuổi thiếu nữ, là cảnh xuân tươi đẹp khó khăn lắm mới nở rộ, nhưng chỉ trong chớp mắt, cô sẽ biến thành 40 tuổi, 60 tuổi, sau đó là 100 tuổi.”

 

Ánh mắt mọi người ở đây cũng thay đỏi thay đổi, cải đồng hoàn lão trong chớp mắt, để một thiếu nữ ở độ 20 trong nháy mắt bước đến tuổi xế chiều, đây đối bất cứ thiếu nữ nào cũng chuyện kinh khủng nhát.

 

Tiểu Đào nhanh chóng lên tiếng nói: “Prof. Lê, phải lập tức dừng lại giải phẫu, hiện tại chất độc đó còn chưa xâm nhập máu cô, cô còn có thê tự cứu mình.”

 

Dạ Vô Ưu nhướng mày cười nói: “Lê Hương, cô phải suy nghĩ cho kỹ, giải phẫu một khi ngưng hẳn, Mạc Tử Tiễn chắc chắn sẽ chết!”

 

Tiêu Đào nói: “Prof. Lê, giải phẫu viện sĩ Mạc giao cho chúng tôi đi. Chúng tôi có thể!”

 

Dạ Vô Ưu nhàn nhạt nhìn lướt qua Tiểu Đào và những nhân viên khoa nghiên cứu kia: “Các người xác định các người thực sự có thể có được châm pháp châm xuyên tim – loại châm pháp nghịch thiên thượng cổ này? Người có thể cứu Mạc Tử Tiễn nhân chỉ có một, đó chính là Lê Hương!”

 

“Anh!” Tiểu Đào tức giận.

 

Lúc này Lê Hương nâng tay lên: “Tiểu Đào, lui.”

 

“Prof. Lê, mong cô lấy thân thể của mình làm trọng!” Tiểu Đào cùng một đám nhân viên nghiên cứu khoa học cùng lên tiếng khuyên nhủ.

 

Dạ Vô Ưu nhìn Lê Hương, hắn ta lộ ra nụ cười quỷ dị: “Lê Hương, tôi thừa nhận hôm nay cô chơi rất đẹp, thân phận Prof. Lê của cô cũng khiến tôi thật bát ngờ, nhưng tôi cũng lưu lại một tay, chúc mừng cô, cô rốt cục đã đi tới cửa ải cuối cùng, đi tới cái bẫy cải đồng hoàn lão của tôi.”

 

“Kỳ thực trong lòng tôi chờ đợi cô có thể đi tới cửa ải cuối cùng, bởi vì đây mới chính là nơi thú vị nhất, giống như một trò chơi, rốt cuộc đã tới khoảnh khắc cao trào, trước khi cô ghim châm tôi cũng đã nói, bảo cô nghĩ kỹ, hiện tại cứu Mạc Tử Tiễn, hay là cứu bản thân cô, cô chỉ có thể lựa chọn một cái.”

 

“Với y thuật của cô, chỉ cần hiện tại gián đoạn giải phẫu, tự cứu chính mình, còn có thể bức ra độc, nhưng Mạc Tử Tiễn chắc chắn sẽ bỏ mạng.”

 

“Nếu như cô lựa chọn bức độc ra cứu Mạc Tử Tiễn, vậy chính cô không thể cứu được, chỉ có thể hưởng thụ thật tốt chất độc mà tôi dày công tặng cô.”

 

Cặp mắt màu lam kia của Dạ Vô Ưu toát ra ánh sáng âm u, cả người nhìn vặn vẹo lại bệnh hoạn, Lê Hương cho là mình thắng sao, thực ra không hè?

 

Dạ Huỳnh Dạ Minh Châu chẳng qua chỉ là khúc nhạc đệm trong ) ` toàn bộ kế hoạch xảy ra, không hề ảnh hưởng gì cả, hắn ta vẫn luôn đợi đến cửa ải cuối cùng chờ Lê Hương. Hiện tại Lê Hương rốt cục đã xông vào, hắn ta cảm thấy thời khắc này nhiệt huyết mình sôi trào sùng sục.

 

Bây giờ, hắn muốn nhìn thử Lê Hương rốt cuộc lựa chọn thế nào? Dạ lão cùng Dạ Minh Châu lúc này hãnh diện ưỡn ngực, Dạ Minh Châu ác độc cười nói: “Lê Hương, mày do dự cái gì, có phải không muốn lộ ra mặt mũi thật của mình không? Tao biết mày muốn chọn tự cứu thân mình, mày cứ thoải mái chọn đi! Nhưng mày phải nhớ kỹ Mạc Tử Tiễn là vì mày mà chết, anh ấy hoàn toàn là bị mày hại chết, sau này trên lưng gánh một mạng người, mày cứ tham sống sợ chết mà chọn đi!”

 

Một chiêu này của Dạ Vô Ưu thực sự quá độc, Lê Hương là người rất cảnh giác, y thuật lại kinh người, muốn ở trên người cô Lê độc là chuyện rất khó, hiện tại chất độc dành riêng cho cô lại nằm trong cơ thể Mạc Tử Tiễn, buộc cô phải đưa ra lựa chọn.

 

Giữa mạng của người khác và mạng mình, thựa ra lựa chọn về sau cũng dễ hiểu, mọi người cũng có thể chấp nhận.

 

Người không thể chấp nhận được nhát chính là Liễu Chiêu Đệ, bà ta không ngừng lắc đầu, Lê Hương không thể chọn bản thân, cô chết thì cứ chết, nhưng con trai của bà ta không thể chết được.

 

Liễu Chiêu Đệ muốn nói chuyện, thế nhưng lúc này một ánh mắt âm lạnh rơi vào trên người bà ta, bà ta nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt sắc bén của Mạc Từ Tước nhàn nhạt quét qua bà ta, ngầm có ý cảnh cáo.

 

Ý kia là câm miệng?

 

Liễu Chiêu Đệ chỉ có thể cắn răng, viền mắt đỏ bừng mím chặt miệng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK