Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 901:

 

Mạc Tuân vươn cánh tay tráng kiện ôm cô vào trong ngực mình, anh cảm thấy có vài phúc lợi phải tranh thủ cho mình, đứa trẻ biết khóc thì mới có sữa uống: “Anh cũng cần em tập thể dục với anh, tối anh đến phòng em tìm em.”

 

“cm Lê Hương: “Anh nằm mơ đi!”

 

Mạc Tuân đưa Lê Hương về Tây Uyển, sau đó anh lái xe đến công ty, Dr. Xuyên đã ở trong phòng làm việc chủ tịch chờ anh.

 

Mạc Tuân lần nữa nằm xuống ghế mây, Dr. Xuyên hỏi: “Mạc tổng, anh chuẩn bị xong chưa, chúng ta bây giờ muốn bắt đầu khôi phục lại nửa đoạn ký ức còn lại, em bây giờ hô ngừng còn kịp.”

 

Mạc Tuân hai mắt nhắm nghiền, trong môi mỏng bật ra ba chữ: “Bắt đầu đi.”

 

Anh muốn khôi phục toàn bộ ký ức, anh muốn biết tất cả câu chuyện cũ giữa anh và Lê Hương.

 

Thôi miên chính thức bắt đầu, Mạc Tuân lại mơ một giấc mơ rất dài.

 

Nếu như giấc mộng lần trước của anh là ngọt ngào, vậy giác mộng lần này chính là thống khổ.

 

Tất cả quá khứ lần lượt vén màn trong đầu anh, anh mơ thấy một bản thân khó mà chịu nổi, chứng mát ngủ của anh càng lúc càng ác liệt, anh trở nên cực đoan, gắt gỏng, u ám, nghỉ ky và khát máu, anh nắm Lê Hương thật chặc trong bàn tay, nhưng cô vẫn hệt như cát mịn chảy trôi qua khẽ tay anh.

 

Hình ảnh như ngừng lại một màn cuối cùng, ở trong tiểu sơn thôn kia, anh thận trọng nâng ba hòn trứng chim giữ lại cô, cô lại vô tình đánh nát ổ chim trong tay anh.

 

Sau đó anh lại cầm súng chỉa vào mình, không để cô đi, nhưng cô vẫn không quay đầu lại xoay người, rời đi.

 

Anh bóp cò, bụp một tiếng…

 

Mạc Tuân đột nhiên mở mắt ra.

 

Anh từ trong giấc mộng tỉnh lại, anh trên người đỗ mồ hôi lạnh, áo quần ướt đẫm mồ hôi, lồng ngực to lớn phập phồng, đôi đồng tử tan rả chậm rãi mới có lại tiêu cự.

 

Lúc này bên tai truyền đến tiếng nói ôn hòa của Dr. Xuyên: “Mạc tổng, anh có khỏe không? Chúc mừng, anh đã khôi phục toàn bộ ký ức, chỉ là, là những ký ức này là thứ anh muốn sao?”

 

Mạc Tuân giơ tay lên, che viền mắt đỏ thắm của mình, sau đó anh chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

 

Tây Uyễn.

 

Lê Hương bồi lão phu nhân và má Ngô tập thể dục một tiếng, sau đó cô về phòng tắm, lúc đi ra đã chín giờ rồi.

 

Nhưng, Mạc Tuân vẫn chưa về.

 

Anh nói anh về công ty một chuyến, sao trễ thế này vẫn chưa trở lại? Lê Hương cầm điện thoại lên, định gọi cho Mạc Tuân, nhưng lúc này “ting” một tiếng, tin nhắn tới, là Diệp Linh gửi.

 

Lê Hương mở tin nhắn ra, Diệp Linh gửi một tắm hình, trong hình là Mạc Tuân, Mạc Tuân bây giờ đang ở trong quán bar, đang uống rượu.

 

Trễ như thế này còn không về, dĩ còn đến quán bar uống rượu? Diệp Linh nhắn: “Lê Hương, cậu cãi nhau với Mạc tiên sinh?”

 

Lê Hương rep: “Không hề luôn ấy.”

 

Diệp Linh: “Ò, vậy Mạc tiên sinh tại sao lại ở chỗ này uống rượu giải sầu chứ? Mau tới đây đưa anh ấy về nhà! Đám phụ nữ ở đây rình Mạc tiên sinh nhà cậu như rình mồi ấy, sắp nhào lên ăn Á\v„m đây.

 

Diệp Linh lại gửi tới một tấm hình, đám mỹ nữ trong quán rượu ăn mặc mát mẽ đưa mắt dán chặt lên Mạc Tuân, như lang như hỗ.

 

Lê Hương nhanh chóng dùng cắn răng lên đôi môi củ ấu, cô không biết anh đang làm cái gì, đang yên đang lành tự dưng đi uống rượu? Lê Hương có chút ngây ngốc cũng có chút tức giận, cô rep: “Không đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK