Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 907:

 

Lúc này Lê Hương tiến lên, cô ngồi xổm người xuống bắt mạch cho Mạc Tuân, một giây như thế ngón tay cô đều run rẫy.

 

Lão phu nhân thấy cháu trai hôn mê, tức giận nhìn về phía Mạc Từ Tước: “Tư Tước, con và A Đình nói những gì, có phải con không đồng ý A Đình và Lê Hương bên nhau không?”

 

Mạc Từ Tước không có biểu tình gì, ông nhìn thoáng qua Mạc Tuân nằm trên thảm: “Mẹ, con cũng không nói gì, con khuyên mẹ cũng bớt nói lại, thằng nhỏ này hư lắm đấy…”

 

“Được rồi!” Lão phu nhân trực tiếp cắt lời Mạc Từ Tước: “Tư Tước, con có thể mong A Đình an ổn chút không? Bây giờ nó mới vừa ở cạnh Lê Hương, chúng nó gương vỡ lại lành, con đối với Lê Hương đến tột cùng còn có cái gì không hài lòng?”

 

“Đối nhân xử thế phải bằng lương tâm, lúc ở Hải Thành A Đình bởi vì bị rối loạn giấc ngủ syút nữa đã chết rồi, là Lê Hương cứu nó, là Lê Hương bỏ qua tánh mạng mình tiến hành lần thứ ba thử độc, mạnh mẽ kéo A Đình từ trong địa ngục về, giúp nó sống lại!”

 

“Không thể vì hiện tại Lê Hương tự mình sống lại liền có thể quên cô đã từng yêu A Đình hơn sinh mệnh mình được. Mạc gia chúng ta sao lại có người máu lạnh như con chứ, mỗi khi mẹ nghĩ đến chúng ta đưa A Đình sống lại mang về Đề Đô an ổn sống, mà Lê Hương một mình lưu lại Hải Thành tự sinh tự diệt, tim mẹ như hàng ngàn con dao xoáy sâu vào.”

 

“Hiện tại thật vất vả mọi thứ mới tốt đẹp, mắt thấy A Đình cùng Lê Hương sắp kết hôn sinh con rồi, mẹ còn chưa vui được vài ngày, con lại hạ một gậy này, Mạc Từ Tước, thằng nghịch tử này quả thực muốn chọc giận chết mẹ.”

 

Lão phu nhân kéo quần áo Mạc Từ Tước, nước mắt nước mũi đầm đìa, khóc rất thương tâm.

 

Mạc Từ Tước đưa tay đỡ lão phu nhân, ông thở dài: “Mẹ, con bảo mẹ bớt nói lại mẹ không nghe, mẹ trúng kế rồi.”

 

Hả? Có ý gì? Lão phu nhân nhanh chóng ngừng khóc, bà nhìn Mạc Từ Tước: “Con nói cái gì?”

 

Mạc Từ Tước biểu thị chính mình rất vô tội: “Con cũng không có làm gì, cũng không nói gì, là cháu trai mẹ khí thế hung hăng vọt vào thư phòng con, không nói hai lời trực tiếp nằm trên đất, sau đó thủ hạ của nó liền thuận theo đó mà gọi điện cho mẹ, nó diễn vở kịch con ức hiếp nó, là diễn cho mẹ xem đấy.”

 

.

 

Lão phu nhân khiếp sợ nhìn về phía Mạc Tuân nằm trên thảm.

 

Lê Hương bắt mạch cho Mạc Tuân, mạch tượng của anh bình ổn, rất mạnh mẽ, chẳng hề bị gì.

 

Cô nhanh chóng cũng ý thức được bản thân bị lừa, hàng mi nhỏ dài run rây, cô thu bàn tay nhỏ của mình về.

 

Lúc này Mạc Tuân chậm rãi mở mắt ra, anh tỉnh.

 

“A Đình, cháu… cháu cháu cháu… cháu thực sự quá xấu! Mạc lão phu nhân tức giận mắng, bà hoàn toàn không nghĩ tới chính mình sẽ bị cháu trai cưng tính ké.

 

Đôi mắt thâm thúy của Mạc Tuân rơi trên mặt Lê Hương, cô chạy tới vội vội vàng vàng, hiện tại khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi mắt trong vắt nhìn anh, đen láy ươn ướt.

 

Mạc Tuân nhìn cô, hiện tại trong con ngươi anh đong đầy dáng vẻ của cô, anh mắp máy đôi môi mỏng, bật ra chất giọng khàn khàn: “Lê Hương.”

 

Anh có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng cuối cùng chỉ có thể khẽ gọi lấy tên cô.

 

Khuôn mặt nhỏ của Lê Hương tái nhợt nhìn anh: “Anh, có phải đã nhớ lại rồi không?”

 

Mạc Tuân gật đầu: “Ừ, anh thôi miên tìm về trí nhớ của mình.”

 

“Vậy anh có biết hay không, anh mạnh mẽ tìm về ký ức rất có thể kèm theo nhân cách thứ hai sống lại, anh đã suy tính hậu quả về sau chưa?”

 

“Nhưng, anh muốn tìm lại quá khứ của anh và em, anh muốn trở thành… Mạc tiên sinh mà em thích nhát.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK