Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1796:

 

; “Lê Hương,” Anh năm thật chặt bàn tay cô: “Anh chưa bao giờ là Thượng Quan Tuân, chỉ là Mạc Tuân, anh không muốn làm Thượng Quan Điện Hạ gì đó, anh chỉ muốn vĩnh viễn làm Mạc tiên sinh của em.”

 

Viền mắt trắng nõn của Lê Hương đột nhiên đỏ lên, vì cô, anh có thể bỏ xuống tất cả, vĩnh viễn làm Mạc tiên sinh của cô.

 

Thượng Quan Đẳng nhìn một màn này, sắc mặt trở nên lạnh, kỳ thực, gã đã sớm đoán được lựa chọn của Mạc Tuân.

 

Anh vĩnh viễn là Mạc Tuân, mà không phải Thượng Quan Tuân.

 

Vì Lê Hương, anh bỏ cả đường lên hoàng quyền cẩm tú, bỏ qua dòng họ Thượng Quan của mình.

 

Nếu dòng máu Xích Tử không thể được gã sử dụng, anh phải bị hủy.

 

“Lê Hương, còn có một việc, ngươi nhất định không biết, tuy Tuân cháu ta có thể giúp ngươi rút ra Hiên Viên Kiếm, nhưng nó sẽ đánh đổi mạng sống, bởi vì, rút ra Hiên Viên Kiếm, dòng máu Xích Tử của nó sẽ phá hủy, toàn thân gân mạch về sau sẽ từ từ đứt gãy, nhận hết thống khổ dẫằn vặt rồi sau đó chết.”

 

Cái gì?

 

Ặ Con ngươi trong suôt của Lê Hương đột nhiên co rụt, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn về phía Thượng Quan Đẳng.

 

Thượng Quan Đằng cười gần một tiếng: “Đây cũng là cái giá đắt khi ruồng bỏ chính sứ mệnh của mình!”

 

Tại sao có thể như vậy?

 

Lê Hương trước đó thực sự không biết, giây phút này tay chân cô trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, không chút nhiệt độ.

 

Mạc Tuân rũ mí mắt anh tuấn nhìn cô, trong tiếng nói trầm thấp từ tính thám lây mềm mại: “Lê Hương, chúng ta rút Hiên Viên Kiếm ra trước, anh tin P tưởng y thuật của em, em có thê chữa được cho anh.”

 

Lê Hương lắc đầu, cô là bác sĩ, dĩ nhiên biết tâm mạch bị hao tổn, gân mạch đứt đoạn là không thể chữa khỏi, không thuốc có thể trị, hơn nữa, loại đau khổ này không phải người thường có thể chịu đựng.

 

“Lê Hương, ta đã nói chuyện này cho thằng cháu Tuân ta biết, nhưng rất rõ ràng, Tuân đã lựa chọn, giữa tính mạng của nó và ngươi, nó không chùn bước lựa chọn ngươi.”

 

“Lê Hương, hiện tại đến ngươi đưa ra lựa chọn rồi, giữa non hà của mình và nó, ngươi chọn thế nào?”

 

Sắc mặt Lê Hương trắng bệch, giữa Lan Lâu và Mạc tiên sinh của cô, cô không biết nên chọn thế nào?

 

“Lê Hương,” Lúc này Mạc Tuân vươn tay ôm lấy cô, anh phủ trên đỉnh đầu cô thương yêu thở dài một cái: “Khi em không đưa ra lựa chọn được, để anh thay em lựa chọn.”

 

Lê Hương lộp bộp giật mình, cô thốt nhiên ngắng đầu, chỉ thấy Mạc Tuân đã vươn ra bàn tay, cầm Hiên Viên Kiếm.

 

man ăäăas š “Đừng mài” Lê Hương lên tiêng.

 

Mạc Tuân nhìn cô: “Lê Hương, vẫn là em luôn bảo vệ anh, lần này hãy để anh tới bảo vệ em đi!”

 

Nói xong, Mạc Tuân dùng sức rút Hiên Viên Kiếm.

 

Rất nhanh Hiên Viên Kiếm đã bị rút ra một đoạn nhỏ, toàn bộ tổ miếu bắt đầu rất dao động nhỏ.

 

Nhưng Mạc Tuân bị trở lực to lớn ngăn lại, cổ họng ngai ngái, một dòng máu nóng đã từ khóe môi anh chảy xuống.

 

Lê Hương nhào qua, ôm chặt lấy vòng hông to lớn của anh: “Mạc tiên sinh, anh mau dừng lại đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK