Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1646:

 

Viền mắt Liễu Anh Lạc còn hồng hồng, bà ảm đạm thõng xuống hàng mi.

 

Tô Thành đã được đến đáp án, ông nhớ ông đã buông tay, lúc ở Đề Đô bà đã nói cho ông biết, bà yêu Mạc Từ Tước, ông cũng đã tuyệt vọng.

 

“Anh Lạc, lần này anh qua đây là tạm biệt với em, anh muôn rời khỏi nơi này.”

 

“Rời khỏi? Anh muốn đi đâu?” Liễu Anh Lạc kinh ngạc hỏi.

 

Tô Thành lộ ra nụ cười thản nhiên: “Anh muốn đi thăm thú bên ngoài một chút, du lịch xuyên việt, Anh Lạc, em phải sống thật tốt.”

 

Liễu Anh Lạc đã biết, Tô Thành rốt cuộc đã buông xuống chấp niệm, bà gật đầu: “Em biết rồi, Tô Thành, anh cũng phải sống tốt.”

 

Tô Thành chuyển lời: “Anh Lạc, kỳ thực về chuyện năm đó, anh có lời muồn nói với em.”

 

“Chuyện gì? Anh nói đi.”

 

Tô Thành vừa định mở miệng, đây là bóng tối trong nội tâm ông ta, đại hôn năm đó của bà và Mạc Từ Tước, là ông ta và Chiêu Đệ hợp mưu gạt bà tới, ông cũng không phải bị bắt cóc, hiện tại ông ta muốn thẳng thắn tắt cả.

 

Hơn nữa, ông ta còn muốn nói rõ với Mạc Từ Tước, ông ta muốn nói cho Mạc Từ Tước, năm đó Anh Lạc với ông ta trong sạch, không có phát sinh gì cả, đứa con trong bụng Anh Lạc kia cũng là của ông, là của Mạc Từ Tước ông.

 

Chuyện cũ tựa mây khói, giờ khắc này Tô Thành chân chính buông tay muốn chuộc tội, ông thừa nhận máy năm nay ông ta ở dưới cái bóng của thiên chỉ kiêu tử Mạc Từ Tước trở nên ti tiện, chính mình phế bỏ cái chân cũng không trách Mạc Từ Tước, mà là ông ta tự chuốc lấy.

 

Nhưng Tô Thành còn chưa mở lời, lúc này “ding dong” một tiếng, chuông cửa đột nhiên vang lên, có người tới.

 

Người nào?

 

Liễu Anh Lạc đứng dậy, đi tới, mở ra cửa căn hộ.

 

Ngoài cửa đứng nghiêm một thân thể thâm trầm cao ngắt, là Mạc Từ Tước đi lại trở về, Mạc Từ Tước tới!

 

Liễu Anh Lạc thấy được gương mặt anh tuấn quen thuộc của Mạc Từ Tước, con ngươi nhanh chóng co rụt lại, bà ngắn người tại chỗ, kinh ngạc nhìn Mạc Từ Tước gió bụi mệt mỏi chạy tới.

 

Ông, ông sao lại tới rồi?

 

Ông không phải tiễn Lý Ngọc về nhà sao, ông không phải muốn đến chỗ Lý Ngọc đánh giá tay nghề pha trà cyra Lý Ngọc sao?

 

Liễu Anh Lạc kinh ngạc nhìn ông: “Anh… sao lại tới rồi?”

 

Mạc Từ Tước tới, tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh mình, ông nghĩ ông vẫn không thể buông bỏ được người phụ nữ này: “Anh…”

 

Mạc Từ Tước muốn nói chuyện, thế nhưng lúc này tiếng của Tô Thành truyền tới: “Anh Lạc, là ai tới?”

 

Trong căn hộ có người!

 

Thân thể Mạc Từ Tước trực tiếp cứng đờ, ông ngắng đầu, nhanh chóng thấy được Tô Thành đi tới.

 

Tô Thành cởi áo khoác ngoài, chân mang dép, ông ta đi tới, cũng nhìn thây Mạc Từ Tước cạnh cửa.

 

Bốn mắt nhìn nhau, trong tròng mắt u trầm của Mạc Từ Tước nháy mắt cuốn lên mưa rèn gió dữ, hai bàn tay to xuôi ở bên người siết thành quyền thật chặt, ông nhìn Tô Thành, rồi nhìn về phía Liễu Anh Lạc: “ah” một tiếng từ trong cổ họng bức ra tiếng cười sâm nhiên: “Thì ra chỗ em đã có người, xem ra lại là tôi tự mình đa tình!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK