Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 960:

 

Anh bước từng bước trầm ổn đi tới, “xoẹt” một tiếng, kéo ra rèm cửa số.

 

Lê Hương vẫn còn ở trên ban công, hai cánh tay ôm lấy chính mình an tĩnh ngồi trong góc phòng ở ban công, khuôn mặt lớn chừng bàn tay gối lên đầu gối, hàng mi dài thõng xuống từng sợi, cô nhắm mắt say ngủ.

 

Cửa số mở ra một khe hỡ, gió lạnh bên ngoài lay động lấy mái tóc bên quai hàm cô, ngay cả làn váy trên người cũng tạo thành độ cong trong trẻo lạnh lùng trên không trung, cả người cô hư không khiến người ta không thể nào bắt được.

 

Trái tim Mạc Tuân chợt đau nhói, như có một bàn tay dùng sức siết lấy trái tim anh, mỗi một hơi thở đều đau thấu tim.

 

Chậm rãi vươn bàn tay rõ khớp xương, anh bề cô gái lên.

 

Anh vừa ôm Lê Hương liền tỉnh.

 

Cô chậm rãi mở mắt trong lòng anh, đôi mắt ấy sạch sẻ, không có nước mắt, nhưng cũng chẳng còn phong thái sáng chói ngày xưa nữa.

 

“Giường êm không ngủ, muốn trốn lên ban công ngủ, hửm?”

 

Mạc Tuân thấp giọng hỏi.

 

“Bị anh ôm, em ngủ không được.”

 

Cô nhẹ giọng nói, bước chân Mạc Tuân khựng lại, anh tịch mịch lại tự giễu nhếch lên đôi môi bởi vì sốt cao mà trở nên khô khốc, hiện tại, cô đã bài xích anh đến thế sao? Anh ôm cô, cô ngủ không được.

 

Cho nên, cô len lén trốn trên ban công ngủ một mình.

 

Mạc Tuân đặt cô lên giường êm ái, sau đó giơ tay lên xoa xoa mái tóc cô: “Lê Hương, em muốn ăn gì, anh bảo đầu bếp nữ đi làm.”

 

Lê Hương ngước mắt nhìn Mạc Tuân: “Có phải anh lại giam cầm em không, có phải em không thể ra ngoài đúng không?”

 

Bên ngoài đều là người của anh, 24 giò đồng hồ coi chừng, bởi vì lần trước cô dùng châm, lại dịch dung chạy đi, cho nên lần này hộ vệ phía ngoài rất cần thận, tuyệt đối sẽ không cho cô cơ hội lần thứ hai trốn thoát nữa rồi.

 

“Lê Hương, hiện tại tình hình Đế Đô đang rất rồi loạn, trong khoảng thời gian này em không thể đi ra ngoài, bên ngoài Thượng Quan Đẳng nhìn chằm chằm em, một khi em đi ra, sẽ rơi vào tay hắn ta, nếu như hắn mang em về Hoa Tây châu, vậy rất phiền toái.”

 

Lê Hương đã sớm nghĩ tới, hiện tại trước có Mạc Tuân, sau có Thượng Quan Đẳng, bọn họ tiền hậu giáp kích vây cô lại đây.

 

Muốn chạy thoát đây, trừ phi cô mọc cánh bay.

 

Không ngờ cô lại rơi trong khốn cảnh thế này, nửa bước khó đi.

 

Cô phải ra ngoài.

 

Cô phải rời đi.

 

Lê Hương thõng xuống hàng mi nhỏ dài, không nói gì.

 

Thời khắc an tĩnh này của cô khiến Mạc Tuân chau lại mày kiếm, anh hiểu rất rõ cô, cô nhất định sẽ nghĩ cách phá vỡ lồng giam bây giờ chạy trốn ra ngoài.

 

Cô quá thông minh.

 

Mạc Tuân ngồi ở bên giường, cọ cọ khuôn mặt tuấn tú dính vào khuôn mặt nhỏ hơi lạnh của cô: “Lê Hương, em xem anh có bị gì không, anh thấy hơi khó chịu.”

 

Lê Hương lập tức cũng cảm giác được nhiệt độ cơ thể như bốc lửa của anh, anh phát sốt rồi, đoán chừng tối thiểu cũng đã 42 độ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK