Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2062:

 

Anh là động vật ăn thịt, động tác vội vàng kích động lại có chút thô lỗ, thường làm hư đồ của cô, ở cùng với anh, rất tốn tiền mua quần áo.

 

Cố Dạ Cẩn nhìn dáng vẻ cô đáng thương xin tha, ánh mắt càng thêm sâu.

 

Diệp Linh chủ động làm anh vui lòng, hai tay ôm cổ anh, tiếng nói mềm mị làm nũng: “Biết rồi biết rồi, tối hôm nay em sớm một chút trở về phòng, anh muốn em hầu hạ thế nào thì em sẽ hầu hạ thế ấy.”

 

Từ lần trước ép buộc tại biệt thự, Cố Dạ Cần cũng không chạm qua cô nữa, sợ cô nôn, sợ làm cô mâu thuân và chán ghét hơn.

 

Bây giờ nghe cô chủ động nói đề tài này, Có Dạ Cần thừa nhận mình rất vui, anh thu hồi tay của mình, bàn tay lại rơi trên lưng cô, tiếng nói thấp thuần nhuộm vẻ khàn khàn nhàn nhạt: “Đêm nay anh bảo thư ký đặt phòng, anh vào khách sạn tìm anh.”

 

“Hả? Lế nào phòng ở đây đã không thỏa mãn được Có tổng, Có tổng muốn đi phòng khách sạn tìm kích thích?”

 

Diệp Linh hỏi anh.

 

Bàn tay to của Cố Dạ Cẩn chụm lại, bóp eo cô ấn cô vào trong ngực mình: “Bảo em đi thì em đi đi, đừng nói nhảm nhiều như vậy.”

 

“…” Thực sự là chủ tịch bá đạo!

 

Diệp Linh nghĩ tiếp, cựa người một cái, lúc này hơi thở nóng bỏng của Cố Dạ Cần liền rơi bên tai cô: “Vừa rồi ngồi trong ngực thằng tiểu sinh ấy cảm giác như thế nào?”

 

Cái gì?

 

Diệp Linh ngước mắt nhìn anh.

 

Cố Dạ Cần chậm rãi nheo lại cặp con ngươi đen kia, môi mỏng ôm lấy ý cười như có như không: “Đừng giả ngu nữa, Diệp Linh, em biết anh đang hỏi cái gì, quần hắn nồi rõ như vậy, em không có cọ đến?”

 

Con ngươi Diệp Linh co rụt lại, khiếp Sợ không gì sánh nổi nhìn anh, anh sao lại… có suy nghĩ như vậy, trong đầu chứa đầy mấy thứ… đen tối như vậy à!?

 

“Nhìn cái gì, lẽ nào anh nói sai, em không phải cọ đến rồi, mà là… cọ tới cọ Iui2” Cố Dạ Cần thay đổi một câu trả lời hợp lý.

 

Diệp Linh nhanh chóng giơ tay lên, che kín miệng anh, không cho phép anh lại nói lung tung.

 

Cô là một diễn viên chuyên nghiệp, vừa rồi ngồi trên đùi Dương Tân cũng không đụng tới cái gì, cô cũng là xuống phía dưới sau đó nghe nhà sản xuất phim nói mới biệt. Chuyện này rât bình thường, cô cũng không để trong lòng, làm sao đến trong miệng anh lại khó chịu như vậy?

 

Người đàn ông Có Dạ Cần này, thực sự quá sắc tình.

 

Cố Dạ Cẩn hôn tay nhỏ mềm của cô một cái, xem như buông tha cô, dù sao anh cũng không thích cùng với cô đàm luận thằng khác: “Đi xuống đi, buồi tối nhớ đến khách sạn tìm anh.”

 

“Đã biết.” Diệp Linh dùng tốc độ nhanh nhất bò xuống phía dưới, rời đi.

 

Cố Dạ Cẩn nhìn bóng lưng của Diệp Linh biến mất, ngay từ đầu cô vào vòng giải trí là anh ngầm đồng ý, thế nhưng từ từ anh phát hiện đây là quyết định sai lâm nhật anh đã làm, anh càng ngày càng không thích cái nghề này của cô.

 

Vẻ đẹp của cô quá khoe khoang, gợi dậy quá nhiều thèm muốn của đàn ông, cô chỉ thích hợp làm con chim yến trong cái lồng của anh.

 

Cô thuộc về anh.

 

Lúc này “ding” một tiếng, có tiếng báo Wechat vang lên.

 

Cố Dạ Cần cúi đầu vừa nhìn, hóa ra là điện thoại của Diệp Linh rơi ở đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK