Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1630:

 

Địa phương giống nhau như đúc, chính là địa phương trong trí nhớ cô.

 

Năm đó chính là trong băng thiên tuyết địa ở đây, cô cứu một đại ca cal Thì ra, Mạc Tuân thật sự là đại ca ca kia, mà cô gái ẳn sâu dưới đáy lòng anh vẫn không thể quên được kia là cô!

 

Lê Hương muốn nở nụ cười, trên thực tế cô câu đôi môi đỏ mọng, hoàn toàn chính xác nở nụ cười, cô vươn tay, lòng bàn tay vuốt lên ảnh chụp, anh trước khi đi nói qua – anh sẽ trở về tìm em!

 

Tên ngốc này, cô đang ở trước mắt anh đó, anh lại không biết!

 

Anh tìm người nào?

 

Tìm Lê Nghiên Nghiên?

 

Tìm Trầm Tiểu Liên?

 

Anh rốt cuộc có bao nhiêu đần?

 

Lúc này Tình Nhi đi tới: “Công Chúa, người làm sao vậy?”

 

Lê Hương cầm ảnh chụp đứng lên: “Tôi đều đã biế tìm được điểm mắu chốt kia rồi, chuyện xảy ra năm đó tất cả tôi đều đã sáng tỏ.”

 

Tình Nhi không nhịn được nghĩ giơ ngón tay cái lên rồi, Công Chúa nhà cô ấy quả nhiên là giỏi nhất.

 

Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, tiếng bước chân này không thong dong giống bình thường, ngược lại mang theo vài phần gấp gáp, có người chạy đến.

 

Người làm nữ ở phía ngoài nói: “Tiên… Tiên sinh, Lê tiểu thư vừa mới tới, bây giờ đang ở thư phòng…”

 

Người làm nữ lời nói vẫn chưa nói hết, cửa thư phòng đã bị một bàn tay cho đầy ra, thân thể anh tuấn kia của Mạc Tuân xông vào trong tầm mắt.

 

Mạc Tuân lấy tốc độ nhanh nhát chạy đến.

 

Lê Hương nâng đôi mắt trong vắt nhìn về phía người đàn ông cạnh cửa, chỉ chớp mắt đã đi qua mười năm, đại ca ca từng ngất xỉu trong ngực cô đã trưởng thành người đàn ông anh tuấn thành thục lại tự phụ như vậy, anh không hề cần chút ấm áp cùng tín niệm cô cho, bởi vì anh đã cường đại đến hô mưa gọi gió, bờ vai dài rộng ấy có thể cản gió che mưa cho bắt kỳ một cô gái nào trên thiên hạ này rồi.

 

Cô thật không ngờ, cô và anh lại tại sớm thời điểm như vậy đã gặp nhau.

 

Tình Nhi và người làm nữ đều lui xuống phía dưới, Mạc Tuân ở cạnh cửa sải bước đi tiền đến, trên người anh rơi xuống một tầng sương lạnh, đôi mắt thâm thúy rơi vào tắm hình trên tay Lê Hương kia, lại chuyển qua khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của cô: “Lê Hương, em nghe anh giải thích, chuyện tuyệt đối không phải như em nghĩ.”

 

Đôi mắt đong đầy cả bể sao Lê Hương, cô lại trừng mắt liếc anh một cái: “Ò? Mạc tiên sinh, chuyện kia rốt cuộc như thế nào, anh giải thích thật tốt cho em.”

 

Mạc Tuân tưởng cô nổi giận, bây giờ cô quả thật có mắấy phần giận dữ, nhưng lại mềm mại nhiều hơn, ngược lại lộ ra vẻ quyến rũ câu người.

 

Mạc Tuân vươn tay, trực tiếp ôm lấy bờ hông mềm mại của Lê Hương, kéo cô vào trong ngực mình: “Anh biết em đã biết chuyện cô gái kia rồi, anh đúng là đang tìm cô gái kia, nhưng anh đối với cô ấy chỉ có ân tình năm đó, không có nửa điểm tư tình, Lê Hương, anh giao trái tim cho em, bắt luận kẻ nào đều không thể tách được tình yêu của anh đối với em!”

 

Lê Hương tại trong lòng anh ngẳắng khuôn mặt lớn chừng bàn tay, đôi mắt ươn ướt nhìn anh: “Mạc tiên sinh, kỹ năng nói lời sến súa của anh gần đây thực sự là đột nhiên tăng mạnh, cũng bắt đầu buồn nôn rồi đó.”

 

Mạc Tuân nội tâm nói thầm – không phải, tốc độ anh nói sến làm làm sao mà đuỏi kịp tốc độ em phá án!

 

Mạc Tuân thật sự hy vọng cô gái trong lòng này có thể ngốc đi một chút, cô lại có thể khơi sự thật ra từ chỗ Sùng Văn, chỉ cần cô muốn biết, liền nhất định có thể biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK