Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2164:

 

Lúc môi của cô phát ra bốn chữ này, ánh mắt Cố Dạ Cần liền đột nhiên tối xuống, bên trong còn bùng lên ngọn lửa nguy hiểm, cà- vạt mặc cho cô kéo, anh phát động môi mỏng: “Cố Thái Thái, đừng nói sang chuyện khác, chúng ta đang bàn luận chuyện của người đàn ông kia, ngày hôm nay em phải cho anh một câu trả lời.”

 

Diệp Linh nghỉ ngờ nhìn anh, cô thực sự không biết rốt cuộc người nào đang chuyển dời trọng tâm câu chuyện, anh dường như… không muốn đàm luận với cô tình trạng huống cơ thể của anh.

 

Đêm hôm đó cô Lê thủ quá ác, không biết có phải đã thực sự phế anh đi rồi không.

 

Nhìn dáng vẻ anh giữ kín như bưng, chắc là bây giờ còn chưa hồi phục.

 

Trên khuôn mặt tuần tú của Cố Dạ Cần không có tâm tình gì lớn: “Anh mới nhìn biển số xe của người đàn ông kia, biển số xe kia không đơn giản, là Tiêu gia của Hồng Kông, nghe nói những năm trước đây Tiêu gia đột nhiên nhận một đứa con, tên là Tiêu Thành. Tiêu Thành này hết sức khó lường, hắn từ từ tiếp quản mọi công việc kinh doanh của Tiêu gia hết, thủ đoạn rất đáng sợ, trên tay đã dính kha khá máu, người trong giới rất sợ hắn, người người đều phải kính gọi một câu Thành gia.”

 

“Cố Thái Thái, vừa rồi người đàn ông em đuổi theo kia chính là Tiêu Thành nhỉ!?”

 

Tiêu Thành?

 

Lúc Diệp Linh ở ngoài cửa có nghe được những thủ hạ kia kêu một câu “Thành gia”.

 

Người đàn ông kia nhất định là Tiêu Thành.

 

Tiêu Thành…

 

Diệp Linh ở trong lòng đọc thầm cái tên này.

 

Cố Dạ Cần quan sát sắc mặt Diệp Linh, thấy cô nghe được cái tên “Tiêu Thành”

 

này xong liền có chút hồn không nỡ xa, rõ ràng tâm tư đều chạy đến trên người Tiêu Thành kia, anh đột nhiên nheo lại cặp đồng tử đen nguy hiểm.

 

Cố gia cũng coi là thương nhân nghiêm chỉnh, không qua lại gì với Tiêu gia Hồng Kông bên kia, nên anh và Tiêu Thành cũng không quen.

 

Cố Dạ Cần liền hiếu kỳ rồi, Cố thái thái của anh sao lại dây đến Tiêu Thành này.

 

Trong tròng mắt đen thanh bần bắt đầu khởi động vài phần âm lãnh không vui, Có Dạ Cần khắc chế tính khí của mình một chút: “Em không nói cũng chẳng sao, anh sẽ phái người đi thăm dò, Có thái thái, em tốt nhất đừng để cho anh bắt được nhược điểm gì, bằng không…

 

em biết thủ đoạn của anh rồi, nhỉ?”

 

Diệp Linh không đáo, chính cô cũng muốn tra rõ chuyện Tiêu Thành.

 

Cố Dạ Cẩn đặt tay trên vòng eo nhỏ mềm của cô, ôm cô ngồi trên vùng đùi bền chắc của mình: “Có phải đói bụng rồi không? Ăn chút canh trước đi.”

 

Lại là canh.

 

Hiện tại vừa nói đên chữ “canh” Diệp Linh liền có chút buồn nôn.

 

Cố Dạ Cần mở canh ra, bên trong là cá hấp bào ngư, không dầu mỡ, hương vị thơm ngon, là món khoái khẩu của cô lúc bình thường.

 

Cầm muỗng nhỏ múc một ngụm, Cố Dạ Cần tự tay đút tới bên miệng cô: “Há miệng.”

 

Diệp Linh không muốn ăn, nhưng không dám trực tiếp cự tuyệt, anh chính là Cố Dạ Cần khiến ai cũng không thể cự tuyệt: “Thật nóng, anh thổi một cái đi.”

 

Cô đẩy bàn tay của anh một cái, có chút nhõng nhẽo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK