Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2150:

 

Bố Phạm đột nhiên hiểu Diệp Linh muốn làm cái gì rồi.

 

“Linh Linh, Tư Minh sáng sớm đã ra ngoài, xếp hàng đi mua bánh ngọt con thích ăn rồi.” Bố Phạm lên tiếng nói.

 

Diệp Linh bước chân dừng lại, cô quay đầu nhìn về phía Bố Phạm.

 

Bố Phạm nói thẳng: “Linh Linh, tâm tư Tư Minh đối với con chúng ta đều biết, thế nhưng, bác không hy vọng các con ở cạnh nhau, bác hy vọng Tư Minh tìm được một cô gái có gia thế thuần khiết sạch sẻ.”

 

Thuần khiết sạch sẽ, vốn cô cũng thế.

 

Chỉ tiếc, hiện tại cô không phải.

 

Phạm Tư Minh đối tốt với cô, anh là người cũng ngay thẳng chân thành, là một chàng trai rất tốt rất chói sáng, tương lai anh cũng nhất định sẽ rất thương yêu bạn gái của mình.

 

Lúc này một chuỗi chuông du dương vang lên, điện thoại của Diệp Linh.

 

Chính là Phạm Tư Minh gọi tới.

 

Diệp Linh ấn phím nghe: “Alo.”

 

“Linh Linh, em rời giường chưa, anh đã mua xong điểm tâm em thích ăn nhất rồi, em chờ anh một lát…”

 

“Phạm Tư Minh,” Diệp Linh trực tiếp cắt ngang giọng nói đang hưng phấn vui mừng của anh ta: “Cảm ơn anh, nhưng điểm tâm em không ăn, em đến bệnh viện thăm Dạ Cần đã.”

 

Bên kia Phạm Tư Minh hơi ngừng.

 

Diệp Linh yên lặng cúp điện thoại, cô nhìn hướng Bố Phạm: “Bác Phạm, tôi đi.”

 

Diệp Linh xoay người rời đi.

 

Bô Phạm đứng thật lâu ở trước cửa nhìn Diệp Linh đi xa, trên người cô mặc chiếc áo khoác ngoài màu đen, trên chân đạp cao gót giày, tấm lưng nhỏ mềm mại thủy chung thẳng tắp, nhưng rất cô độc, rất nhanh thân ảnh của cô liền biến mất trong làn gió lạnh hiu quạnh.

 

Trong bệnh viện.

 

Ôn Lam thất thần ngồi ở hành lang gấp, bác sĩ tới, Ôn Lam kích động nói: “Bác Sĩ, vì sao con tôi còn chưa tỉnh?”

 

“Cố phu nhân, lần này Cố tổng bị thương rất nặng, vẫn còn đang hôn mê, cân quan sát liên tục…” Bác sĩ giải thích.

 

“Đủ rồi! Tôi không thích nghe mấy chuyện quỷ dọa người này! Tôi hỏi ông, con tôi… chỗ đó… thế nào rồi, tôi còn có thể ẫm cháu trai hay không?”

 

“Cái này…”

 

“Con tôi nhưng là con một mấy đời, nhiệm vụ nối dõi tông đường của Cố gia đều đặt trên người nó, Cố gia chúng tôi không thể đoạn tử tuyệt tôn, bác sĩ, ông phải chữa tốt cho nó, bằng không tôi sẽ không tha cho các ông!” Ôn Lam kích động kéo lại góc áo bác sĩ đe dọa.

 

Thấy cục diện hơi không khống chế được, thư ký riêng nhanh chóng đi tới: “Phu nhân, nơi này là bệnh viện, bà yên tĩnh trước một chút, chúng tôi đã thông báo Mạc tổng, Mạc tổng và Mạc thái thái đang chạy tới trên đường.”

 

Mạc Tuân và Lê Hương sắp tới.

 

Ôn Lam dường như điên rồi, bà ta thất thần lắm bẩm nói: “Đều do Diệp LinhI Đều do con tiện nhân Diệp Linh kia, ả hạ thủ quá độc, tao đã sớm nói A Cần sớm muộn cũng có một ngày sẽ chết ở trên tay Diệp Linh, nhưng A Cần không tin tao Ôn Lam vẫn còn đang chửi bới, lúc này thư ký riêng lên tiếng nói: “Thái thái, Ôn Lam cứng đờ, nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy Diệp Linh đứng lặng ở phía trước, trên khuôn mặt lón chừng bàn tay treo một bộ kính râm lón, hơi có mấy phần lãnh diễm cao ngạo tuyệt thế di lập.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK