Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1801:

 

Hàng mi Lê Hương run lên, nhanh chóng tránh né, khoảng cách gần như vậy để cô ngửi được hơi thở đàn ông sạch sẽ như lan như ngọc trên người Mạc Tử Tiễn, mùi hương này dị thường dễ ngửi, hệt như lúc trước, thế nhưng, anh đã thay đổi, đã hoàn toàn thay đổi rôi.

 

Trong lòng Lê Hương không ôm bắt kỳ hy vọng nào với anh nữa, hai tay nhỏ bé chống lên lồng ngực anh đẩy anh ra ngoài: “Mạc Tử Tiễn, anh buông ra, đừng chạm vào tôi!”

 

Lúc cô né tránh, đôi môi mỏng của Mạc Tử Tiễn lau lướt qua trên sợi tóc mềm mại của cô, trên người cô rất thơm, mỗi một sợi tóc đều tản ra mùi hương.

 

Đã nhiều năm như vậy, Mạc Tử Tiễn từ thiếu niên phong hoa đến người đàn ông 27 tuổi, không phải là không có dục vọng, dù sao cũng là người đàn ông bình thường, đối diện với cô gái mình yêu, cũng có khát vọng.

 

Hiện tại môi anh chạm đến sợi tóc cô, : thân thê cao to tuân mỹ của anh khẽ cứng đờ.

 

Lê Hương rất chống cự loại thân mật này, cô chưa từng nghĩ tới sẽ cùng Mạc Tử Tiễn phát triển đến bước này, cô và Mạc Tuân còn kém một bước sẽ tái hôn lại, dù thế nào, cô là chị dâu của anhl “Mạc Tử Tiễn, anh đừng như vậy… nếu như anh chạm vào tôi, tôi sẽ thực sự hận anhl”

 

Mạc Tử Tiễn nhẹ nhàng lăn yết hầu – vậy hận đi!

 

Bàn tay to trắng nõn của anh rơi vào sau gáy cô, dịu dàng lại không mất lực nắm chặt gáy cô, sau đó hướng trên khuôn mặt của cô, hôn lên.

 

: Anh hôn được đôi mặt của cô, anh đã cảm thấy cô gái trong lòng kinh sợ hoảng loạn, bởi vì hàng mi tựa cánh bướm của cô dưới làn môi anh rung động, anh nhắm mắt lại, lại hôn lên đôi mắt cô, vô cùng yêu thương.

 

Lê Hương biết đại khái Mạc Tử Tiễn yêu cô, nhưng anh đã thay đổi, nhưng cô không rõ vì sao anh đã trở nên ti tiện như thế, vì sao lúc hôn lại dịu dàng cẩn thận đến thế?

 

Lúc này nụ hôn của Mạc Tử Tiễn từ trên ánh mắt của cô đi xuống, tránh được môi cô, rơi trên khuôn mặt của cô, sau đó trằn trọc đến cổ cô.

 

Một bàn tay khác của ăn nắm chặt vòng eo mêm, ung dung nhãc cô lên, kéo cô Vào trong ngực mình.

 

“Mạc Tử Tiễn, không muốn!” Thân thể hai người kề sát như vậy, Lê Hương ra sức giãy dụa.

 

Thượng Quan Đằng ngoài cửa số hài lòng nhìn một màn này, xem ra hoài nghỉ của gã đối với Mạc Tử Tiễn không cần thiết, Mạc Tử Tiễn thực sự hắc hóa rôi.

 

Thượng Quan Đằng xoay người rời đi.

 

Mạc Tử Tiễn liếc thấy Thượng Quan Đẳng đã rời đi, lý trí nói cho anh biết, anh nên dừng lại.

 

Nhưng, anh không buông tay được.

 

Tay, và thân thê, đã năm ngoài không chế của anh rồi.

 

Cơ thể trong ngực này hương mềm như ngọc, nhất là lúc cô giãy giụa, hai người không ngừng ma sát, Mạc Tử Tiễn lúc này mới chợt hiểu giật mình ra bản thân cũng đến độ tuổi huyết khí phương cương. Một anh chưa từng yêu đương, ngay cả tay con gái cũng chưa từng chạm, lúc này lại huyết khí cuồn cuộn.

 

– Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu — Mạc Từ Tước lúc tới liền thấy một màn này, Liễu Anh Lạc giống như một con mèo nhỏ hung dữ, một địch bốn, không hề tỏ ra yếu thế.

 

Nhưng, trên người của cô đã bị thương, mái tóc dài bị kéo loạn, gương mặt khuynh thành như nụ hoa cũng bị cào ra vài vết máu, hơi thảm.

 

Mạc Từ Tước lúc này nhíu mi tâm anh khí, liếc nhìn thư ký Tống Minh.

 

Tống Minh nhanh chóng tiến lên quát lớn: “Các cô ở chỗ này làm cái gì đấy?

 

Xem Mạc thị thành nơi khóc lóc đánh nhau như cái chợ sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK