Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2171:

 

Tiêu Tứ quẹo vào khúc cua, đến chỗ Tiêu Thành không thấy được, nụ cười trên mặt hắn nhanh chóng biến mắt, vẻ mặt hung ác phun một bãi nước miếng: “Mẹ, là cái thá gì, dám làm ta quê mặt.”

 

Ai cũng biết hắn mắng Tiêu Thành.

 

Thủ hạ nhanh chóng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tứ ca, chúng ta trước nhịn một chút, thân phận Tiêu Thành bí ần, đặc biệt khả nghi, chỉ cần chúng ta bắt được kẽ hở của hắn lại, vạch trần thân phận của hắn, đến lúc đó lão gia tử là người đầu tiên không tha cho hắn, Tiêu gia vẫn là của Tứ ca anhl”

 

Tiêu Tứ đè lại cơn tức: “Ta phái người tra xét lâu như vậy, chính là không tra được bí ân của Tiêu Thành, lân này nó mang theo tấn sủng đột nhiên đi đến trong nước, tao vẫn luôn cảm thấy nó lén lén lút lút muốn làm chuyện gì, nhìn chăm chú nó cho tao, tao thấy tao đã cách bộ mặt thật của nó rất gần.”

 

“Vâng, Tứ ca.”

 

Tiêu Tứ đi, Tiêu Thành mặt không thay đổi thu hồi ánh mắt, anh xoay người vào phòng bệnh.

 

Thủ hạ nhanh chóng xua đuổi người qua đường vây xem: “Tản đi đi, tất cả mọi người giải tán đi!”

 

Diệp Linh vẫn ẩn ở trong đám người, nỗ lực giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình, từ khi Tiêu Tứ đên đê cô mơ hô đoán được tình cảnh hiện tại của anh trai, anh trai tất nhiên là như đi trên lớp băng mỏng, không thể bại lộ thân phận.

 

Trái tim Diệp Linh cũng sắp nhảy ra ngoài, nơi này là chốn cũ, còn có một chút người xưa quen biết anh trai, cô có thể nhận ra anh trai, nói không chừng những người khác cũng có thể.

 

Anh trai một khi bại lộ thân phận, hậu quả khó mà lường được, cô không muốn lại mắt đi anh trai một lần nào nữa.

 

Anh trai lúc này mạo hiểm trở về, nhất định là vì cô.

 

Đôi mắt Diệp Linh đột nhiên hồng hồng, chia cách nhiều năm như vậy, khi gặp nhau bọn họ cũng không dám liêc nhiêu trong đám người.

 

Vừa rồi cô ở bên tai anh trai nói vài câu, kỳ thực cô không nói gì, mà là nói… một chuỗi số điện thoại, số di động của cô.

 

Cô chờ anh trai liên hệ cô.

 

Trong phòng bệnh.

 

Tiêu Thành đi vào, anh liếc mắt liền thấy được thân ảnh nhỏ bé và yếu ớt đứng lặng ở bên cửa sổ đạo kia , Tô Tiểu Đường đứng ở nơi đó, đưa lưng về phía anh, mái tóc đen thanh thuần nhu thuận tản mát sau vai, trông cô như một cô gái nhỏ rất mềm yếu mới chỉ 19 tuổi.

 

Thế nhưng ai có thể ngờ chính cô gái này nhìn bố mình ngã chết trước mắt của mình sau đó từ trong bọc sách của chính mình lấy ra một câybút máy, đâm mù con mắt trái của Tiêu Tứ.

 

Cô càng giống như cọng cỏ nhỏ là đung đưa trong gió, cứng cỏi, ngoan cường, lại dũng cảm.

 

“Tô Tiểu Đường.” Tiêu Thành gọi.

 

Tô Tiểu Đường không xoay người, bình tĩnh nói: “Tôi không phải họ Tô, tôi họ Hà.”

 

“Ah, Tô Tiểu Đường.” Tiêu Thành thản nhiên nói.

 

Tô Tiêu Đường: “…”

 

Hai người im lặng vài giây, Tô Tiểu Đường mở miệng: “Anh cùng cô gái xinh đẹp nhưng trên mặt có sẹo bên ngoài là quan hệ như thế nào?”

 

Tiêu Thành đi tới, tủng một cái vai: “Không biết, chắc lại là người nào bị mỹ mạo của tôi mê hoặc đó, làm sao, Tô Tiểu Đường, em ghen à?”

 

Tô Tiểu Đường quay người sang, đôi mắt xinh đẹp như hồ nước mùa thu rơi trên gương mặt anh tuấn ấy: “Vừa rồi chị đó nói gì với anh, số điện thoại, đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK