Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1657:

 

Trong phòng làm việc đều tràn ngập mùi thuốc lá, trong gạt tàn thuốc đầy mẫu thuốc.

 

Ông đã hút rất lâu rồi.

 

“Tiên sinh,” Lúc này Diệp quản gia đã đi tới, đưa một cái bọc nhỏ lên: “Đây là đồ ngài muốn, chỉ cần ăn cái này, sẽ liệt hỏa đốt người, trừ phi có phụ nữ, bằng không không có thuốc nào chữa được.”

 

Mạc Từ Tước ngước mắt, giữa làn khói lượn lờ liếc nhìn cái bọc nhỏ kia.

 

Diệp quản gia theo Mạc Từ Tước máy chục năm, ông liếc mắt liền nhìn ra tiên sinh nhà mình chưa thỏa mãn dục vọng, phu nhân không cho ông chạm vào.

 

Diệp quản gia đoán, cái bọc nhỏ này chắc là cho phu nhân ăn.

 

Hành động này rất cực đoan, thế nhưng hình như tiên sinh làm được chuyện này.

 

Nhưng, Diệp quản gia chần chờ lên tiếng nói: “Tiên sinh, hiện tại quan hệ giữa ngài và phu nhân vừa mới hòa hoãn một chút, nếu như dùng thuốc này, sợ là phu nhân…”

 

Mạc Từ Tước hút một hơi thuốc thật sâu, sau đó sẽ chậm rãi phun ra: “Rót cốc nước tới đây.”

 

“Vâng, tiên sinh.”

 

Diệp quản gia xoay người đi làm ngay.

 

Thế nhưng đi được một bước, bước chân của Diệp quản gia đột nhiên bị kiềm hãm, ông ngoái đầu nhìn lại, khiếp sợ nhìn Mạc Từ Tước: “Tiên sinh, ngài là muốn… uống thuốc?”

 

Mạc Từ Tước nhếch đôi môi mỏng, tối hôm nay ông nhất định phải có được bà.

 

Ông đã đợi không kịp, thời gian lặng yên trồn giữa kẽ tay, ông một giây cũng không muốn đợi.

 

Ông biết mình trở nên tham lam, ông muốn toàn thân toàn ý sở hữu bà.

 

Diệp quản gia đưa tới một cốc nước, Mạc Từ Tước đỗ thuốc bột vẫy vào, sau đó uống hết.

 

Cầm chìa khóa xe lên, ông đứng dậy, trở về biệt thự, tìm bà.

 

Ông muốn xem xem, bà nhẫn tâm với ông đến mức nào?

 

Trong biệt thự.

 

Liễu Anh Lạc nằm trên giường lớn mềm mại, lăn qua lộn lại không ngủ được, bà không biết ông đi đâu, đêm nay có thể trở về hay không.

 

Lúc này bên tai truyền đến tiếng gõ cửa, có người ở bên ngoài gõ cửa.

 

Bà mở mắt ra: “Ai vậy?”

 

“Anh.”

 

Một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên.

 

Là Mạc Từ Tước.

 

Ông đã trở về.

 

Ông vậy mà đã trở về, bà còn tưởng rằng tối hôm nay ông sẽ không trở lại.

 

Liễu Anh Lạc mang giày, đứng dậy xuống giường, đi tới cạnh cửa, sau đó mở cửa phòng.

 

Ngoài cửa đứng nghiêm một thân ảnh mạnh mẽ, ánh mắt Mạc Từ Tước sâu thẳm nóng bỏng chăm chú dán trên mặt bà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK