Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 784:

 

Nói rồi cô đưa ngón tay ra nâng chiếc cằm tuấn tú ấy, giống như một nữ lưu manh, xấu xa cười: “Mạc Tuân, anh như vậy đáng yêu hơn đó, đừng giãy giụa nữa. Hôm nay anh cứ ngoan ngoãn thuận theo tôi đi, tôi bắt buộc phải có được anh.

 

Yên tâm, sẽ khiến anh dục tiên dục tử.”

 

Lê Hương đưa tay đầy, hai người trực tiếp rơi xuống bụi cỏ.

 

Mạc Tuân nhắm hai mắt, trong tròng mắt anh tuần đã tràn ra sát khí kinh người, anh ngàn vạn lần không ngờ sẽ có một ngày anh bị một cô gái… cưỡng bức?

 

“Lê Hương, cô dám! Cô dám chạm vào tôi, tôi sẽ không tha cho cô!” Mạc Tuân cắn chặc răng.

 

Lê Hương to gan ngồi cưỡi lên trên người của anh, sau đó vươn tay nhỏ bé đi tới thắt lưng da bên eo anh, trước đây cô từng tháo thắt lưng anh, có kinh nghiệm, cho nên sờ soạng một chút liền “cạch” một tiếng mở ra được: “Mạc Tuân, không phải anh nói tôi làm anh bắt lực à, sao…. bây giờ lại cứng thế?”

 

Toàn bộ đồng tử Mạc Tuân đều tràn ngập ra màu đỏ tươi đáng sợ, đúng là anh là bị cô làm bắt lực, vì anh không hề có tính thú với bắt kỳ người phụ nữ nào khác.

 

Nhưng tại sao nằm dưới thân cô lại…

 

Mạc Tuân căng quai hàm ra, thắm thêm vài phần dữ tợn, mẹ kiếp anh sao lại cảm giác mình thực sự bị Lê Hương ăn sạch thế này?

 

Lúc này Lê Hương cúi đầu, hôn chụt chụt lên gương mặt điển trai kia: “Mạc Tuân, đừng kêu nữa, thân thể của anh còn thành thật hơn cái miệng của anh nhiều đáy.”

 

Cô đang nói gì thế? Đây không phải là lời thoại của anh sao? Loạn rồi.

 

Đêm nay tất cả đều loạn rồi, từ tư thế đến lời thoại đều loạn cả rồi. Mạc Tuân anh đây vậy mà nằm dưới ư? Quả thật khiến cho người ta mở rộng tầm mắt mà.

 

“Lê Hương, lăn xuống khỏi người tôi mau! Tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, cắm chạm vào tôi, bằng không tôi sẽ khiến toàn bộ Lê gia vì hành vi của cô mà chôn củng… Ưml”

 

Trong đêm khuya, Lê Hương về tới Lê gia.

 

Bởi vì hiện tại đã khuya lắm rồi, Lê Hương rón rén đi vào, lặng lẽ lên lầu, không muốn đánh thức bắt cứ ai.

 

Nhưng chợt căn phòng trên lầu mở cửa ra, Lê Bang và Lam Yên đi ra: “Lê Hương, sao trễ như thế mới về vậy con, lần này có vào được cắm địa tìm được bảo rương không?”

 

Lê Hương tưởng Bố Lê mẹ Lam đã ngủ rồi rồi, nào biết hai người vì lo lắng cô, vẫn chưa đi ngủ.

 

Lê Hương dừng bước chân lại, trên người cô khoác chiếc áo khoác ngoài rộng thùng thình của Mạc Tuân, áo khoác che hết dáng người nhỏ xinh của cô. Mái tóc đen nhánh thanh thuần bây giờ lại xốc xếch tán lạc, vài lọn tóc cuốn vào trong cần cổ trắng như tuyết của cô, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, giống như đóa hồng sau cơn mưa, khó khăn nở rộ.

 

“Bố Hạ mẹ Lam, bố mẹ sao lại chưa ngủ?” Lê Hương hỏi.

 

“Lê Hương, trên người con mặc áo khoác của ai đấy, sẽ không lại là của… Mạc Tuân chứ?” Mẹ Lam nói.

 

Lê Bang gật đầu, hạt cúc bạc trên tay áo của Mạc Tuân rạng rỡ chiếu sáng, mặt trên còn có khắc chữ “Lục”, rõ ràng chính là của anh.

 

“Lê Hương, áo khoác ngoài của Mạc Tuân lần trước còn chưa trả lại, sao con lại mặc thêm cái nữa của cậu ta rồi?”

 

Lam Yên hít một ngụm khí lạnh: “Lê Hương, có phải tên Mạc Tuân kia ức hiếp con không, bố mẹ lập tức tìm nó tính số ngay!”

 

Lê Hương nhanh chóng ngăn cản Lam Yên: “Bố Lê mẹ Lam, sự tình không phải như thế, bố mẹ đừng đi tìm Mạc Tuân, anh ấy không ức hiếp con, mà là… con ức hiếp anh ấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK