Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1781:

 

“Ngồi vững nhé.”

 

Lúc này tài xế trước mặt nhắc nhở: một tiêng, đánh tay lái, xe taxi nhanh chóng quẹo vào khúc cua.

 

Lê Hương không ngồi vững, bởi Vì quán tính, cả người ô ngã vê phía người đàn ông bên cạnh.

 

Lúc này một cánh tay tráng kiện dò tới nắm chặt vòng eo nhỏ mềm của cô, một cách tự nhiên kéo cô vào trong ngực mình.

 

Cô nâng đôi mắt trong vắt nhìn anh, bàn tay anh nâng mặt cô lên, cúi người hôn.

 

Trong cổ họng, trong cảm quan, trong nháy mặt đêu là mùi vị trên người anh.

 

Đôi môi đỏ bừng bị anh mút mạnh, anh chậm rãi kiên định cạy ra răng cô, ôm lây chiêc lưỡi cô cùng múa.

 

Cô cảm thấy.

 

Cảm tháy nỗi nhớ của anh tựa thủy triều.

 

Lê Hương vươn hai tay nhỏ bé ôm vòng hông to lớn ấy, hàng mi như lông vũ nhẹ nhàng khép lại, khẽ nhắm mắt.

 

Đêm này, sinh nhật 24 tuổi của cô, ở trên xe taxi, cô vùi trong lòng ngực anh ấm áp mà rộng rãi, hôn anh tùy ý mà lưu luyến.

 

Xe taxi ngừng lại, Lê Hương kéo ra cửa sau xe: “Mạc tiên sinh, anh đừng xuông, em muôn nhìn anh đi.”

 

Thượng Quan Tuân vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, mêm mại nói: “Ư.”

 

Lê Hương đứng ở bên ngoài, giơ giơ tay nhỏ bé.

 

Thượng Quan Tuân nhìn thoáng qua tài xế: “Lái xe.”

 

“Vâng, tiên sinh.”

 

Tài xé đạp chân ga, xe taxi phóng đi.

 

Xe đi xa, Thượng Quan Tuân nhìn xuyên qua kính chiêu hậu, cô còn đứng ở đó, đưa mắt nhìn anh.

 

Bóng người cô từng chút từng chút một xa dân, rôi biên mật trong tâm mắt của anh.

 

Hai bàn tay rõ khớp xương siết thành quyên, anh phải dùng hêt khí lực toàn thân mới không quay đầu lại.

 

Kỳ thực anh rất muốn nói với cô – Lê Hương, đi theo anh đi, để anh mang em đi.

 

Không cần bận tâm đến Lan Lâu, không cần bận tâm đến Hoa Tây, tắt cả đêu không có quan hệ gì với bọn họ, bọn họ có thế đi đến nơi không có ai, định cư ở nơi không chội chật xô bồ, anh mới có thể bảo vệ được cô, cho cô một đời sủng ái, không chia xa.

 

Thế nhưng, cuối cùng anh cũng không nói gì.

 

Bởi vì, anh không thể.

 

Anh biết cô có quá nhiều trách nhiệm và sứ mạng, anh cũng biết cô muốn làm những gì, anh chỉ có thể không can thiệp đến cô, để cho cô đi làm chuyện mình nên làm.

 

Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, điện thoại tới, là… Mạc Tử Tiễn gọi.

 

Nhìn trên ba chữ “Mạc Tử Tiễn” đang hiện trên màn hình di động, Thượng Quan Tuân hơi chau mày kiếm, anh biết, người em trai này của anh, tình không biết lúc nào đã nhen nhóm, cháy bùng thành tình thâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK