Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2246:

 

“Cố tổng, em thừa nhận… em thích anh, nếu như anh là bởi vì em thích anh khiến em rời đi, vậy có phải quá tàn nhẫn rồi hay không? Con gái ngưỡng mộ anh có thể xếp hàng từ Trường Giang đến Hoàng Hà, anh đều muốn giải quyết toàn bộ sao?”

 

Cố Dạ Cần im lặng vài giây, hút xong điếu thuốc cuối cùng, anh nhấc đôi chân dài, khom lưng dập tắt đầu thuốc lá trong cái gạt tàn trên bàn: “Chí ít tôi có thể bảo đảm những người đó không xuất hiện trước mặt vợ tôi, không chọc cô ấy giận chọc cô ấy không vui, quan trọng nhât là, người yêu thích tôi rât nhiều, nhưng bọn họ cũng không buồn nôn như cô.”

 

Cái gì?

 

Con ngươi Phạm Trình Trình co rụt lại, cô ta khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn anh, anh vậy mà nói cô ta… buồn nôn?

 

Cô ta thiên kim đại tiểu thư của Phạm gia cơ đấy, sinh ra đã ngậm thìa vàng, đám con trai thích và theo đuổi cô ta rất nhiều, phú nhị đại, thanh niên tuấn kiệt, trong đó cũng không thiếu những người đàn ông thành công giống như anh, tùy tiện để cô ta chọn.

 

Bọn họ đều cung phụng cô ta, Phạm Trình Trình cảm thấy anh không thích cô ta cũng được, thế nhưng, anh lại nhục nhã cô ta như vậy.

 

Anh chính là người đầu tiên nói cô ta…

 

buồn nôn.

 

Cố Dạ Cẩn nhìn sắc mặt trắng bệch của Phạm Trình Trình, buồn cười câu môi: “Lễ nào tôi nói không đúng sao, cô tuy là làm danh viện thiên kim, thế nhưng trong bản chất lộ ra đê hèn tâm cơ, tôi vẫn mang nhẫn cưới, mọi người đều biết tôi là người đã có vợ, thế nhưng cô không chút ngần ngại nào, tôi cũng không công nhận cô là chân ái vô địch cái gì, cô chắc là cảm thấy khiêu chiến khi chinh phục một người đàn ông đã có gia đình, càng đem đến cảm xúc mạnh mẽ và kích thích hơn, đồng thời thỏa mãn cảm giác hư vinh của cô, kỳ thực những thứ này tôi đều có thể hiểu, tôi không hiểu là, Linh Linh vẫn

 

“Phạm Trình Trình, kỳ thực chúng ta là cùng một loại người, cho nên, cô không cần thiết ở trước mặt tôi ngụy trang, tôi đã nhìn cô như đang trần truồng chạy trước mặt tôi rồi, nực cười lắm.”

 

Tay chân Phạm Trình Trình lạnh băng, cô ta lần đầu tiên bị người ta triệt đầu triệt đuôi làm nhục một trận như vậy.

 

Phạm Trình Trình nhìn bóng lưng anh tuần đó, không nghĩ tới người đàn ông bề ngoài nhã nhặn cao quý như thế, trong xương lại lạnh lùng bạc tình như Vậy.

 

Tất cả sự dịu dàng của anh chỉ trao cho riêng Diệp Linh.

 

Cô Dạ Cân đi tới bên người Diệp Linh, sau đó chậm rãi ngồi xổm người xuống, Phạm Trình Trình không biết anh đang suy nghĩ gì, anh cùng Diệp Linh đã quen biết nhiều năm như vậy, tình cảm của người ta đã sớm từ đậm chuyển sang nhạt, duy chỉ có anh dường như yêu không đủ người phụ nữ kia.

 

Phạm Trình Trình hít sâu một hơi: “Cố Dạ Cần, anh cứ nói em và anh là cùng một loại người, chị Linh Linh sẽ không nên để anh chạm vào, anh nên chơi với em, lẽ nào ngoại trừ chị Linh Linh, anh chưa từng có những người phụ nữ khác, vậy Trần Viên Viên là cái gì? Cô ta không phải đã vào miệng anh rồi sao, cho nên, giữa anh và Linh Linh chị gái vĩnh viễn là có tì vết, các người căn bản sẽ không hoàn mỹ được.”

 

Nói xong, Phạm Trình Trình xoay người rời đi.

 

Bên tai an tĩnh, Cố Dạ Cần giữ nguyên tư thế không hề động, anh nhìn gương mặt Diệp Linh lúc ngủ, anh không biết…

 

trong lòng Diệp Linh có chú ý đến sự tồn tại kia của Trần Viên Viên không, dù sao một màn kia là cô nhìn tận mắt.

 

Khi tuyết lở, không có một bông hoa tuyết nào là vô tội.

 

Anh không biết, anh đến tột cùng ở trong căn tâm bệnh này của Diệp Linh sắm vai gì.

 

Thì ra, anh tồi tệ đến như vậy.

 

Diệp Linh vẫn được chăm sóc rất kỹ càng, thế nhưng rất nhanh người đàn ông chăm sóc cô rốt cuộc cũng không chịu đựng được nữa, phát sốt rất cao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK