Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 870:

 

Anh muốn tìm lại trí nhớ của mình?

 

Tìm lại ký ức của anh và Lê Hương?

 

Anh muốn xác định một thứ, rốt cục anh có phải là chồng cũ của Lê Hương không? Anh muốn xác định một thứ, Lê Hương đến cùng có phải Mạc phu nhân của anh không?

 

Đó Sùng Văn gật đầu: “Vâng, thiếu chủ.”

 

Lúc này Mạc Tuân liếc Thượng Võ, sâu kín hỏi: “Hai ngày này chỗ Dạ gia thế nào?”

 

“Hồi thiếu chủ, sau khi Dạ lão trúng độc liền đóng cửa không ra ngoài, nghe nói lão ta tìm rất nhiều thần y, muốn bức cổ độc trên người ra, Dạ Minh Châu vẫn ở cùng ông nội mình, Dạ Huỳnh bị bỏ tù, Lệ Yên Nhiên bị Lệ lão phu nhân mang về nhà, trận đấu lần trước ở căn cứ Khoa Nghiên Cứu, Lê tiểu thư đánh bọn họ tổn thương nguyên khí nặng nề, bọn họ hiện tại bận sứt đầu mẻ trán, mỗi người chỉ lo cái mạng mình.”

 

Trên khuôn mặt tinh xảo tuấn tú của Mạc Tuân không có sóng lớn gì: “Dạ Vô Ưu đâu?”

 

“Dạ gia đã không chào đón Dạ Vô Ưu nữa rồi, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng Dạ Vô Ưu, Dạ Vô Ưu cũng không về Dạ gia, mà là về trụ sở riêng của mình, mỗi ngày đều vọc đống chai lọ, si mê dùng độc. Thiếu chủ, Dạ Vô Ưu là không có người để uy hiếp, muốn lấy được cách chế thuốc từ gã ta, khó như lên trời.”

 

Trong tròng mắt thâm thúy sâu hẹp của Mạc Tuân cuồn cuộn ra ánh sáng sắc lạnh, Dạ Vô Ưu là một tên điên, cho dù kề dao lên cổ hắn ta, hắn cũng sẽ không giao ra cách chế thuốc, không có một ai để uy hiếp hắn, đúng là không chê vào đâu được, nhưng, cách chế thuốc này anh nhất định phải có.

 

Mạc Tuân hút một hơi thuốc, sau đó không nhanh không chậm phả ra làn khói trắng: “Dạ Vô Ưu không có người để uy hiếp, vậy tạo cho hắn… một người để uy hiếp thôi!”

 

Thượng Võ nghỉ hoặc nhìn Mạc Tuân: “Ý của thiếu chủ là?”

 

Mạc Tuân không nói thêm gì, chỉ là nhàn nhạt lên tiếng: “Cái này tạm thời không cần phải xen vào, anh chỉ cần theo dõi Dạ Vô Ưu là được.”

 

Thượng Võ gật đầu: “Vâng.”

 

Lúc này Sùng Văn lên tiếng nói: “Thiếu chủ, còn có một việc cần phải báo cho anh, chúng tôi đang điều tra quá khứ của Lê tiểu thư đồng thời gặp được một lực lượng khác, lực lượng này đến từ… Lệ Quân Mặc, Lệ Quân Mặc đang điều tra Lê tiểu thư, dường như Lệ Quân Mặc rất thấy hứng thú với Lê tiểu thư…”

 

Sùng Văn lời vẫn chưa nói hết đã cảm giác được một ánh mắt băng lạnh rơi vào trên người mình, chỉ thấy Mạc Tuân sau làn khói trắng phóng tầm mắt qua, âm u không vui.

 

Sùng Văn cứng đờ người, thiếu chủ tha mạng a! Tôi không có hứng thú với Lê tiểu thư, mà là Lệ Quân Mặc, thiếu chủ phải đi tìm ông ta chứ sao lại nhắm vào tôi?

 

Ánh mắt Mạc Tuân trầm lạnh thêm vài phần, Lệ Quân Mặc vừa trở về không lâu, trong hôn lễ của Dạ Minh Châu lần đầu tiên thấy Lê Hương, Lệ Quân Mặc hứng thú với Lê Hương, trong hôn lễ anh đã nhạy cảm nhận ra được.

 

Tuổi tác này của Lệ Quân Mặc cũng có thể làm cha Lê Hương, nếu ông có loại suy nghĩ này với Lê Hương, vậy ông quả thực là già mà mắt nét, không biết xấu hỏi?

 

Mạc Tuân mắấp máy đôi môi mỏng: “Chuyện Lệ Quân Mặc tôi biết rồi.”

 

Sùng Văn biết thiếu chủ nhà mình đây là đang ghen, thiếu chủ cũng quá thích ăn dấm chua rồi đầy?

 

Sùng Văn và Thượng Võ đều lui ra ngoài, Mạc Tuân đang xử lý văn kiện bỗng tiếng gõ cửa vang lên, cửa thư phòng bị đầy ra, Mạc lão phu nhân đi đến.

 

“Bà nội, sao bà còn chưa nghỉ ngơi? Mạc Tuân đứng dậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK