Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1890:

 

“Mạc tiên sinh, anh sao lại vào phòng giải phẫu?”

 

Lúc này bác sĩ đi ra: “Prof. Hạ, Mạc tổng vừa rồi làm giải phẫu thắt ống dẫn tinh.”

 

Giải phẫu thắt ống dẫn tinh?

 

Đàn ông một khi làm giải phẫu thắt ống dẫn tinh, sẽ không còn năng lực sinh sản nữa.

 

Lê Hương khiếp sợ nhìn Mạc Tuân.

 

Mạc Tuân ôm bờ vai oánh nhuận của cô, ôm cô một đường về nhà, anh thấp giọng nói: “Lê Hương, chúng ta không sinh nữa, em mới là cục cưng trong lòng bàn tay anh.”

 

Cuối cùng, hát vang bài ca tình yêu.

 

Đêm trước hôn lễ đột nhiên bùng ra một chuyện rất xấu, khu E đột nhiên xuất hiện bệnh truyền nhiễm, trong một đêm lây rất nhiều người.

 

Lê Hương có được tin tức đầu tiên, nhanh chóng chạy tới khu E.

 

Toàn bộ khu E cũng bắt đầu phong bế cách ly, Lê Hương và Mạc Tuân chặt đứt tất cả liên hệ.

 

Bây giò đang là trời đông giá rét, tuyết lớn phủ kín đường, đủ loại trắc trở làm vật tư chữa bệnh thiếu hụt nghiêm trọng, tuyên cảnh báo lân nữa kéo vang.

 

Khó khăn này chẳng mấy chốc đã được giải quyết, một số lượng lớn vật tư y tế đã được bay qua bằng đường hàng không, trên mặt có khắc một chữ “Lục” lớn.

 

Lê Hương nhìn chữ “Lục” này, lòng bàn tay mềm mại từng lần một vuốt lên, trái tim của cô đều mềm nhũn.

 

*Prof. Hạ, cần phải đi rồi.”

 

“Ừ.” Lê Hương thu hồi ánh mắt, xoay người đi nhanh tới.

 

Rất nhanh, Lê Hương liền mệt đến ngất xỉu, làm việc cao độ mỗi ngày cộng thêm luôn tiếp xúc với bệnh nhân, ` cô bãt đâu sôt nhẹ, rât có thê bị lây bệnh rồi.

 

Lê Hương từ chối mọi người, bắt đầu tự mình cách ly.

 

Cô nằm trên giường bệnh, đang lúc ngủ mơ mơ màng màng bỗng cảm giác cửa bị đầy ra, có người đi đến.

 

Lê Hương mở mắt ra, thấy được thân thể đồ sô.

 

Mạc Tuân tói.

 

Anh mặc đồ cách ly màu trắng, cúi mặt thấp xuống, đang dịu dàng nhìn cô.

 

Con ngươi Lê Hương co rụt, anh sao lại tới rồi?

 

Đây chính là khu bệnh!

 

Một khi tiến đến liền có khả năng bị lây bệnh!

 

Lê Hương mắp máy môi, muốn nói chuyện, muốn lớn tiếng quát anh, muốn anh lập tức rời đi.

 

Thế nhưng một giây kế tiếp, Mạc Tuân vươn tay tháo mặt nạ dưỡng khí trên mặt cô, sau đó cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

 

“Suyt, đừng nói chuyện. Em bây giờ không phải Prof. Hạ, mà là Lê Hương của anh, anh chỉ là đưa em cho bọn họ mượn dùng một hồi, hiện tại, anh phải lấy lại.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK