Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 719:Mình làm lỗi nội dung từ chương 715, cả nhà xem lại giúp mình nhé! Chân thành xin lỗi cả nhà!

 

“Cổng kia vẫn luôn khóa, chẳng bao giờ mở ra, không có ai đi vào, đó là cắm địa viện khoa học, bên trong có chó sói bảo vệ.”

 

Tim Lê Hương đột nhiên thình thịch nhảy loạn, cô cảm tháy, cô cảm thấy khí tức của mẹ.

 

Bảo rương nhất định ở phía sau cánh cửa.

 

“Tử Tiễn, anh biết chìa khoá cửa ở đâu không?”

 

Cánh cửa màu đỏ sậm kia đã khóa lại, nhất định phải có chìa khoá mở ra, cô muốn đi vào?

 

“Lê Hương, em không thể đi vào, người ta đồn mảnh cắm địa đó bị làm nguyền rủa, một vào không trở lại, tuy là anh không tin mấy lời đồn quỷ thần này, nhưng em mà vào cũng chỉ có thể làm mồi cho chó sói.”

 

Lê Hương cong lên môi đỏ mọng: “Tử Tiễn, em cũng không muốn chết, nhưng, em cũng nhất định phải tìm được bảo rương.”

 

Mạc Tử Tiễn nhìn đôi mắt cô kiên định, hồi lâu sau cất tiếng: “Chìa khoá ở chỗ Dạ Huỳnh.”

 

Chìa khoá ở chỗ Dạ Huỳnh? Lê Hương có một loại cảm giác, mẹ chẳng những có quan hệ thầy trò với Dạ lão, mà còn có quan hệ tầng tầng lớp lớp với con gái của Dạ lão Dạ Huỳnh.

 

Lê Hương đứng ở cửa số, nhìn cánh cửa màu đỏ sậm ở hậu viện radio kia, cô phải mau chóng đến được chỗ của Dạ Huỳnh tìm được chìa khoá.

 

“Tử Tiễn…” Lê Hương xoay người, nhìn về phía Mạc Tử Tiễn.

 

Thế nhưng một giây kế tiếp cô liền cứng đò, bởi vì Mạc Tử Tiễn đang đứng phía sau của cô, cô vừa xoay như thế, thân thể mềm mại nhỏ nhắn đã bị anh chặn lại trong vách tường, thân thể hai người dựa vào rất gần rất gần, hơi thở giao thoa, có chút ám muội.

 

Mạc Tử Tiễn rũ mí mắt tuần mỹ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trước mắt, khóe môi ôm lấy ý cười: “Lê Hương, em muốn nói gì với anh?”

 

Lê Hương trong vô thức dán sát lên vách tường, muốn tách rời khỏi không khí mập mờ này: “Em… em muốn nói cám ơn anh.”

 

Một lọn tóc xõa trên gò má trắng nõn Lê Hương, lại thêm chút chỉn chu, Mạc Tử Tiễn đưa tay, muốn hắt lọn tóc ấy ra.

 

Nhưng tay anh còn không chưa chạm đến mặt cô, bên tai đột nhiên vang lên tiếng vang “ầm”?

 

Tiếng vang này kinh động mọi người, Lê Hương nhanh chóng ngước mắt, cô ở cạnh cửa thấy được thân ảnh đồ sộ anh tuần, là… Mạc Tuân tới?

 

Mạc Tuân tới thật.

 

Anh mới từ phòng ngoài đi tới, trên người còn mặcáo khoác ngoài màu đen, gió lạnh cuối thu phủ lên bờ vai anh một tầng sương lạnh, hiện tại anh thân cao chân dài đứng lặng ở cạnh cửa, cánh cửa kia đã bị anh đạp đến lung lay sắp đổ, anh thâm thúy âm u nhìn chằm chằm cô, còn có Mạc Tử Tiễn.

 

Hàng mi nhỏ dài Lê Hương run rẩy, không biết sao anh lại tới radio, còn có dáng vẻ anh nổi giận đùng đùng, hai tay lôi quyền đứng ở cạnh cửa, sao lại khiến cô có ảo giác bị anh bắt gian tại trận? Mạc Tử Tiễn xoay người, cũng nhìn thấy Mạc Tuân, anh dùng bả vai chắn Lê Hương ra sau mình, chặn lại ánh mắt Mạc Tuân: “Anh, sao anh lại tới đây?”

 

Không khí của hiện trường hết sức vi diệu, một tiếng “anh” này của Mạc Tử Tiễn càng giếng như là nhắc nhở, hai người đàn ông giằng co văng lửa khắp nơi.

 

Mạc Tuân cảm giác mình lại phát điên, anh biết cô tới radio, cho nên khi anh có ý thức, chiếc Rolls-Royce Phantom của anh đã dừng ở cổng chính viện khoa học.

 

Anh không biết cô tới địa bàn Dạ gia làm cái gì, cô không sợ cô bị ông cháu ba đời của Dạ gia liên thủ bắt nạt sao? Mạc Tuân một đường xông đến, đến tìm cô, thế nhưng vừa mới tới cạnh cửa, anh liền thấy một màn mập mò của cô và Mạc Tử Tiễn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK