Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 961:

 

“Mạc Tuân, anh sốt rồi.”

 

“Ừ.” Mạc Tuân ôm cô, dính vào cô, giọng nói khàn khàn lộ ra vài phần làm nũng nhàn nhạt: “Bây giờ anh là bệnh nhân, mà em là bác sĩ, em phải chăm sóc anh.”

 

Như là có một cây lông vũ nhẹ nhàng xẹt qua đáy hồ trong tim, sau đó tạo nên một vòng lại một vòng rung động, trong nhận thức của cô, Mạc Tuân cường thế bá đạo, không gì làm không được, nhưng bây giò anh ngã bệnh, có chút yếu ớt ôm cô làm nũng, muốn cô chăm sóc.

 

Lê Hương đoán ra được, tối qua vết thương bị cô cắm dao không được xử lý đúng lúc, anh lại đi ra ngoài dầm mưa, vết thương đã nhiễm trùng.

 

“Mạc Tuân, anh đi bệnh viện đi! Em hơi mệt, đi rửa mặt đã.”

 

Lê Hương đứng dậy, đi về phòng tắm.

 

“Lê Hương!” Mạc Tuân vươn bàn tay to kéo lại bàn tay nhỏ mềm mại của cô: “Anh thật sự hơi khó chịu, ở cùng anh đi, đừng lãnh đạm với anh, có được không em?”

 

Viền mắt trắng nõn của Lê Hương lại đỏ lên, cô không thể nán lại nữa, cô sợ một giây kế tiếp chính mình sẽ không kiên trì nổi đầu hàng.

 

Đau dài không bằng đau ngắn.

 

“Mạc Tuân, chúng ta đã kết thúc rồi, người không chịu kết thúc là anh.” Nói xong Lê Hương dùng sức rút tay mình về từ trong lòng bàn tay của anh.

 

Mạc Tuân cảm thấy trong tay trống không, cô rút tay về đi vào phòng tắm, đóng cả cửa lại.

 

Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn ấy biến mát trong tầm mắt mình, Mạc Tuân tịch mịch cong đôi môi mỏng, sau đó anh đứng dậy, đi ra ngoài.

 

Đến phòng khách, anh dừng bước lại, bàn tay rõ khớp xương đè xuống ngực trái mình, anh đã đau đến mức trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

 

“Thiếu chủ, anh làm sao vậy?”

 

Sùng Văn nhanh chóng tiến lên, anh ta xé áo Mạc Tuân ra, vết thương nơi ngực trái kia đã lỡ loét, phần thịt đỏ trắng đan xen, nhìn mà giật mình.

 

“Thiếu chủ, anh phải lập tức đến bệnh viện ngay.”

 

Mạc Tuân mắấp máy đôi môi mỏng tái nhợt, anh đi ra ngoài, anh phải đến bệnh viện, anh phải quý trọng thân thể của chính mình thật tốt, anh không cho phép mình ngã xuống.

 

Thế nhưng đi hai bước, hai mắt anh đột nhiên tối sầm, người đàn ông cao 1m87 trực tiếp ngã trên mặt đất.

 

Hậu duệ quý tộc đệ nhất thương nghiệp Đề Đô, đại nhân vật hô mưa gọi gió trên thương trường, lần đầu tiên trong đời anh ngã xuống.

 

Rằm một tiếng.

 

Lê Hương mắt đi tự do, bị cắm túc trong căn hộ này, hôm qua sau khi Mạc Tuân rời đi cũng không trở lại.

 

Buổi tối, Lê Hương chuẩn bị ngủ thì bỗng chuông di động vang lên, điện thoại tới.

 

Lê Hương ấn phím nhận: “Alo.”

 

“Lê tiểu thư,” Bên kia truyền đến giọng của Sùng Văn: “Cô mau đến bệnh viện xem một chút đi, thiếu chủ hôm qua nhập viện, nhưng cơn sốt vẫn không lui, bây giờ vẫn còn đang hôn mê.”

 

Lê Hương nhanh chóng nhíu chặt hàng mày thanh tú, lần này anh bị bệnh nghiêm trọng đến vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK