Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1122:

 

Xem ra cuộc đời của cô ta sắp một bước lên trời rồi.

 

Mạc Tuân dùng khăn mặt lau lau mái tóc tóc ngắn ẩm ướt, sau đó thuận tay ném khăn mặt lên ghế sa lon, đuôi mắt hẹp dài lướt đến Liễu Tống Phi Phi: “Qua đây.”

 

Tống Phỉ Phỉ nghe lời đi tới: “Mạc tổng.”

 

Mạc Tuân nhìn cô ta, cô ta rất đẹp, thanh thuần như nước, hiện tại khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng nhìn anh, tràn đầy mến mộ.

 

Ánh mắt như thế, Mạc Tuân đã từng thấy qua ở Lê Hương.

 

Mạc Tuân vươn cánh tay tráng kiện đặt trên vòng eo nhỏ của cô ta, dùng sức kéo một cái.

 

Tổng Phi Phỉ rơi vào trong ngực anh.

 

Mạc Tuân cúi đầu, áp sát mặt vào cô ta.

 

Trái tim Tống Phỉ Phỉ bang bang nhảy loạn, lần đầu tiên cô tiếp xúc một đại lão tư bản như Mạc Tuân, khí tràng cường đại trên người anh đạm mạc nhìn cô ta bằng nửa con mắt khiến cô ta vừa Sợ vừa mê muội.

 

Không lẽ anh muồn hôn cô ta? Tống Phỉ Phỉ sắp mềm nhữn.

 

Mạc Tuân đến gần cô ta, chưa đụng đến, rất nhanh anh đã ngửi được mùi hương trên người Tống Phỉ Phi.

 

Tống Phỉ Phi mới vừa tắm xong, trên người là hương sữa tắm sạch sẻ.

 

Nhưng, không phải là mùi hương thiếu nữ trên người Lê Hương.

 

Mùi hương trên người Lê Hương rất thơm rất thơm, hương khí kia như là thuốc phiện, làm anh ngửi liền nghiện.

 

Trên người Tống Phỉ Phỉ không có mùi hương của Lê Hương Mạc Tuân nhíu mi tâm, vô cùng nhạt nhẽo buông Tống Phi Phi ra.

 

Anh không hôn cô ta.

 

Tống Phỉ Phi mở mắt ra, chỉ thấy Mạc Tuân xoay người đi tới bên ghế sa lon, ngồi xuống, anh cầm lấy điều thuốc lá cùng cái bật lửa trên bàn trà, tự mình đốt một điều thuốc, hít sâu một hơi.

 

Anh không nói lời nào, nhiệt độ trong phòng chợt giảm xuống đến đến không độ.

 

Tống Phi Phi không biết mình đã làm sai điều gì, thế nhưng cô ta nhạy cảm nhận thầy được Mạc Tuân đối với cô không còn hứng thú gì nữa rồi.

 

Anh gạt cô ta sang một bên.

 

Tống Phỉ Phi không biết nên làm sao.

 

Mạc Tuân hút một hơi thuốc, lưng dựa vào ghế sa lon, yết hầu nhô ra nhẹ nhàng cuộn, anh đầy đầu đều là khuôn mặt nhỏ tuyệt lệ kia của Lê Hương.

 

Anh chợt nhớ đến cô.

 

Nhớ đến mùi hương trên người cô.

 

Anh hận hiện tại không thể kéo cô qua, kéo lên bắp đùi mình, sau đó chôn khuôn mặt tuấn tú vào cổ cô, để cho mùi hương ấy bao trùm lấy cơ thể anh.

 

Vậy mà anh lại sinh nghiện với mùi hương trên người cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK