Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1876:

 

Mạc Tuân khẽ nói: “Nghe nói mỗi một người thân yêu của chúng ta khi rời đi đều sẽ biến thành một ngôi sao trên trời, Lê Hương, đúng không?”

 

“Mạc tiên sinh, anh nhớ bố mẹ anh sao?”

 

Ánh mắt Mạc Tuân rơi trên mặt Lê Hương: “Anh đang nhớ… Tử Tiễn…”

 

Mạc Tử Tiễn…

 

Từ sau khi Lê Hương trở về Lan Lâu Cổ Quốc liền hạ lệnh về sau không muốn nghe nữa nghe thấy bát luận tin tức gì về Mạc Tử Tiễn, cho nên bây giờ đột nhiên nghe được cái tên “Mạc Tử Tiễn” này, Lê Hương khẽ hoảng hót.

 

“Mạc tiên sinh, anh vừa trở về, chúng ta đừng nói chuyện không vui này, em không muốn nói về Mạc Tử Tiễn, anh ta làm anh bị thương, cả đời em cũng sẽ không tha thứ cho anh ta.”

 

“Mạc tiên sinh, anh vươn tay ra đi, em bắt mạch cho anh, anh yên tâm, em nhất định sẽ cứu sống anh.”

 

Nhìn vẻ chống cự và lãnh đạm trên mặt Lê Hương đối với cái tên “Mạc Tử Tiễn” này, Mạc Tuân cũng không vội nói, anh cười yếu ớt không lên tiếng, chậm rãi đưa ra tay mình: “Được.”

 

Lê Hương đặt tay trên mạch Mạc Tuân.

 

Kỳ thực nhìn mức độ suy yếu của Mạc Tuân hiện tại Lê Hương liền đoán được là hậu quả khi rút Hiên Viên Kiếm, hiện nay bệnh suy tim vẫn là một vấn đề y học nan giải không cách nào khắc phục, không thuốc có thể trị.

 

Mạch đập của Mạc Tuân hết sức yếu ớt hỗn loạn, hệt như cô đoán, thế nhưng rất nhanh ngón tay cô khẽ khựng lại, lộ ra thần sắc kinh sợ.

 

Lê Hương thốt nhiên ngắng đầu, nhìn Mạc Tuân: “Mạc tiên sinh, có phải hay anh từng dùng tễ thuốc cường hiệu gì không?”

 

¬— Ạ Mạc Tuân chậm rãi nhêch đôi môi mỏng: “Ừ.”

 

“Tễ thuốc cường hiệu này đã từng có hiệu quả với trái tim suy kiệt của anh đưa đến cải tử hồi sinh, nhưng rất rõ ràng, đường trị liệu bị cắt ngang, ngược lại gia tốc phản phệ anh.”

 

Mạc Tuân gật đầu: “Không sai, đã từng có một người, tặng cho anh một bộ tễ thuốc cường hiệu, nhưng trời xui đất khiến cắt đứt trị liệu, sau đó anh được Dạ Cần cứu, đám giáo sư y khoa chỉ giải phẫu ra mấy nguyên tố bên trong tế thuốc cường hiệu chế thành thuốc tây, để đảm bảo mạng anh, nhưng phương trình cuối cùng của thuốc tễ cường hiệu kia, đến nay chưa – từng ai có thê giải được.”

 

Hai mắt Lê Hương sáng ngời: “Người đó là ai vậy? Mạc tiên sinh, người tặng anh thuốc tễ là ai, chỉ cần…

 

chỉ cần chúng ta tìm được anh ấy, anh có thể cứu được đó!”

 

“Hơn nữa, hiện tại bệnh suy tim vẫn là một cửa ải khó có thể phá được, người này rốt cuộc là ai, có thể như vậy liễm diễm phong hoa phá giải cửa ải đó!”

 

Mạc Tuân nhìn Lê Hương, cô là một bác sĩ, hiện tại đôi mắt trong vắt ấy rực rỡ hào quang, giống như bảo thạch rạng rỡ tỏa sáng, tràn đầy đều là ánh sáng.

 

Mạc Tuân nhẹ nhàng lắc đầu: “Lê Hương, người nọ… đã mắt rồi, em ; : ây đã qua đời mây tháng trước rôi.”

 

Cái gì?

 

Lê Hương cứng đờ.

 

Mạc Tuân chậm rãi lấy ra một vật, đưa tới: “Lê Hương, cái này cho em.”

 

Đây là cái gì?

 

Lê Hương là bác sĩ, cô cụp mắt nhìn, rất nhanh đã biết đây là một quyền… sổ tay y học.

 

Quyền số tay y học này hẳn đã dùng rất lâu, thế nhưng mặt bìa sạch sẽ ngăn nắp, chủ nhân của nó nhất định là một người nghiêm cần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK