Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHương 789:

 

Lê Hương cũng cầm lên tờ báo cáo, nói thật chính cô cũng rất hoảng sợ, cô hoàn toàn thật không ngờ thành tích Đài D lại cách thành tích của Lệ Yên Nhiên một khoảng xa tít tắp đến thế.

 

Phải biết rằng đêm đó đường dây nóng gọi đến Lệ Yên Nhiên đến cháy máy, mà chỗ Lê Hương chỉ có mỗi cuộc gọi của Mạc Tuân.

 

Mạc Tuân?

 

Lê Hương đã hiểu, đều là do Mạc Tuân, Mạc Tuân chẳng những chủ động tặng cô lên hotsearch ngồi chơi, mà còn một thân kéo lên toàn bộ tỷ lệ nghe đài của Đài D.

 

Lê Hương hiện tại dở khóc dở cười, cô thực sự không biết mình có nên cảm kích Mạc Tuân không? Khuôn mặt xinh đẹp kia của Lệ Yên Nhiên lại cháy phừng phừng, vì cô ta cũng biết là do Mạc Tuân kéo lên tỷ lệ nghe đài toàn bộ D. Vì sao? Vì sao Lê Hương luôn muốn cướp đi tất cả của cô ta như thế, vì sao Lê Hương có thể dễ như trở bàn tay đạt được tất cả mơ ước của cô ta? Không công bằng?

 

Sắc mặt Dạ Huỳnh cũng rất khó coi: “Được rồi, cuộc họp hôm nay dừng ở đây, mọi người bắt đầu chuẩn bị công việc tối nay đi”

 

Dạ Huỳnh vội vàng cho tan họp.

 

– Lê Hương không liếc đến sắc mặt đang biến đổi của đám người kia, cô đứng dậy đi ra ngoài.

 

(Tra Nữ: Ý chỉ những người con gái xấu xa, đùa bỡn với tình cảm của người khác, không thực lòng yêu ai.

 

Lê Hương đi ra ngoài, về đến hành lang cô thấy được một người, là Mạc Tử Tiễn.

 

Lê Hương dừng bước, đôi mắt sáng trong dán lên gò má anh tuần của Mạc Tử Tiễn, nói thật trong lòng cô rất áy náy.

 

Lúc này rất nhiều người tới vây xem, mọi người xì xào bàn tán, “Viện sĩ Mạc tới kìa, vì sao, vì sao Viện sĩ Mạc cũng bị ả tra nữ Lê Hương làm tổn thương chứ?”

 

“Là vị hôn thê của viện sĩ Mạc, lại cùng anh ruột viện sĩ Mạc ám muội không rõ, Lê Hương, tra nữ như cô có bao giờ xót thương anh ấy chưa?”

 

“Lê Hương, van cầu cô, thả Viện sĩ Mạc ra đi! Chúng tôi có thể, chúng tôi đều có thể!”

 

Lê Hương đã cảm nhận được sự phẫn nộ của dân chúng, đám người chộn rộn, muốn làm “hộ hoa sứ giả” cho Mạc Tử Tiễn, thiếu điều lại ném trứng thối lá cây lên người cô thôi.

 

Lúc này Mạc Tử Tiễn mở miệng nói: “Lê Hương, chúng ta trò chuyện một chút .”

 

“Dạ”

 

Lê Hương cùng Mạc Tử Tiễn vào Đài D, đóng cửa lại, ngăn lại những cặp mắt chăm chú săm soi bên ngoài, Lê Hương nói: “Tử Tiễn, xin lỗi.”

 

Mạc Tử Tiễn nhếch đôi môi mỏng, sau đó lắc đầu: “Lê Hương, không cần nói với xin lỗi với anh, em với anh không có nghĩa vụ đấy, giữa chúng ta chưa két hôn, chỉ là em cho anh một cơ hội.”

 

“Không phải Tử Tiễn, em muốn nói xin lỗi với anh, là thật lòng xin lỗi.” Lê Hương lẳng lặng nhìn anh.

 

Mạc Tử Tiễn cứng đờ, bởi vì anh đã biết Lê Hương vì sao lại cố ý muốn nói với anh thật lòng xin lỗi.

 

“Lê Hương, em đã lựa chọn rồi, đúng không? Em đã lựa chọn… Mạc Tuân?”

 

Lê Hương cũng không muốn thương tổn Mạc Tử Tiễn, nhưng cô không thể không nói rõ với anh, cứ tiếp tục như vậy, mới là tổn thương Mạc Tử Tiễn nhất , anh xứng được đối xử tốt hơn.

 

Đau dài không bằng đau ngắn.

 

“Tử Tiễn, giữa em và Mạc Tuân vẫn tồn tại rất nhiều vấn đề, bọn em có thể tiếp tục đi tiếp hay không vẫn là một vấn đề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK