Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1391:

 

Nhanh chóng “két” một tiếng, cửa phòng dành cho khách mở ra, một dáng người cao ngắt trầm ổn đi đến, Mạc Từ Tước tới.

 

Mạc Từ Tước vừa mới tắm xong, trên người mặc bộ đồ ngủ tơ lụa màu đen, gương mặt dính hơi nước nhìn có vẻ dịu dàng, trẻ tuổi anh tuần hơn ngày thường.

 

Mạc Từ Tước đi tới bên giường, ông cụp mắt nhìn Liễu Anh Lạc.

 

Hiện tại Liễu Anh Lạc đã ngủ rồi, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống, vài lọn tóc quấn trên khuôn mặt và cần cổ trăng mịn của bà, lộ ra vẻ quyên rũ.

 

Mạc Từ Tước vươn tay, lòng bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của bà.

 

Da thịt của bà trắng mịn, mấy năm nay cùng Lâm Thủy Dao cũng không biết bảo dưỡng thế nào, xúc cảm vẫn giống hệt 20 năm trước, làm cho ông quyền luyến.

 

Mạc Từ Tước si ngốc nhìn bà, trong tròng mắt thâm trầm chậm rãi tràn ra vài phần cuồng nhiệt cùng si mê, ông cúi đâu, đôi môi mỏng rơi vào trên trán bà.

 

Nụ hôn của ông một đường đi xuống, hôn qua cái trán của bà, hàng mi, đôi mắt, chiếc mũi… cuối cùng rơi trên đôi môi đỏ mọng của bà.

 

Ông vừa hôn bà vừa đưa tay cởi đai lưng áo ngủ bà, da thịt bà bây giờ còn rất mềm, ông không dám dùng sức, sợ lưu lại dấu khiến bà nghỉ ngờ.

 

Ông quá mức quen thuộc thân thể bà, mặc dù trải qua hai mươi năm trống rỗng, nhưng đi qua nùng tình thực cốt, phòng A Kiều hoạt sắc sinh hương, đối với bà, ông vẫn như cũ dễ như trở bàn tay.

 

Nhanh chóng, một chuỗi du dương chuông vang lên, điện thoại Liễu Anh Lạc di động lại reo lên.

 

Lần này vẫn là Tô Thành gọi tới.

 

Mạc Từ Tước ấn phím nhận, giọng nói lo lắng của Tô Thành nhanh chóng truyền tới: “Anh Lạc, bây giờ anh sẽ đi tìm em, em nhất định phải giữ khoảng cách với Mạc Từ Tước, hắn ta chính là ác quỷ, hắn không có lòng tốt với…”

 

Tô Thành lời còn chưa nói hết, Mạc Từ Tước liền từ trong cổ họng bật ra tiếng cười khàn khàn: “Ha ha.”

 

Đầu dây bên kia, Tô Thành cứng đờ: “Lục… Mạc Từ Tước…

 

“Rất tốt, mày hiểu rất rõ tao.” Bên khóe môi Mạc Từ Tước treo nụ cười ưu nhã mê người.

 

“Mạc Từ Tước, vì sao mày lại nhận điện thoại của Anh Lạc, Anh Lạc đâu, mày làm gì Anh Lạc rồi?” Tô Thành nhanh chóng hỏi.

 

Mạc Từ Tước nhướng mày kiếm, hiện tại nếp nhăn nơi khóe mắt ông đều lộ rõ, lộ ra phong tình thành thục của người đàn ông không thể diễn tả thành lời: “Anh Lạc hiện tại đang ngủ ở bên cạnh tao, cô ấy rất mệt mỏi, không có tiện nghe điện thoại.”

 

Nói xong “tút tút’ hai tiếng, Mạc Từ Tước trực tiếp cúp điện thoại, hơn nữa ông còn tắt nguồn.

 

Mạc Từ Tước mê luyến mà cố chấp nhìn Liễu Anh Lạc ngủ say: “Anh Lạc, em không ngoan, khiến anh tìm nhiều năm như vậy, em nói, anh nên trừng phạt em thế nào đây?”

 

Bên ngoài, mưa rơi xối xả.

 

Không biết qua bao lâu, một chiếc xe sang trọng chạy đến, dừng trên sân cỏ bên ngoài biệt thự.

 

Tô Thành chạy đến, ông ta xuống xe, dùng sức đập cửa biệt thự.

 

Thế nhưng, không có ai mở rộng cửa.

 

Quần áo trên người Tô Thành đã ướt nhẹp, nước mưa lạnh như băng từ đỉnh đầu nện xuống, khiến ông ta chật vật lại khó chịu, ông ta biết gã Mạc Từ Tước kia là có ý.

 

Mạc Từ Tước hoàn toàn có thể không nhận điện thoại, thế nhưng ông nhận, là khiêu khích, là điên cuồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK