Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1989:

 

Diệp Linh cũng không có biêu tình gì, loại háo sắc như Sử tổng cô thấy cũng nhiều, nhưng cô thật không ngờ Sử tổng dĩ nhiên là cố nhân, một cố nhân chứng kiến hai nhà Cố Diệp.

 

Trong những năm qua, với sự khiêu khích của Cố gia, những cố nhân năm đó kia đã vô ảnh vô tung biến mất rồi, nên cô muốn thu thập chứng cứ, cũng không thể.

 

Hiện tại, Sử tổng này lại chủ động đưa đến trước mặt cô.

 

Diệp Linh nhìn về phía Sử tổng, câu đôi môi đỏ mọng: “Sử tổng, ông biết bố tôi?”

 

Sử tổng lắc đầu: “Diệp mỹ nhân, bố của cô Diệp Thanh Đê năm đó là nhân vật nào, không phải là người chúng. tôi muốn quen là có thể quen, tôi chỉ là quen biết mẹ cô, năm đó Cố Hiền thực sự là thèm nhỏ dãi mẹ cô, nhớ thương mãi đó, Cố Hiền hắn…”

 

Sử tổng dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, lão hơi ngừng lời lại.

 

Diệp Linh đang nghe được chỗ đặc sắc, lên tiếng hỏi: “Cố Hiền làm sao?”

 

Sử tổng không nói nữa, lão còn thay đổi trọng tâm câu chuyện: “Ha ha, chuyện đã qua tôi đã không nhớ rõ, năm đó tôi mơ hồ nghe nói Cố Hiền nhận nuôi con gái Diệp gia, không nghĩ tới Diệp mỹ nhân cô đã lớn như vậy.”

 

Sử tổng lại lộ ra biểu cảm dâm dê: “Đạo diên Vương, rượu này tôi muôn uông, nhưng tôi muốn uống rượu Diệp mỹ nhân rót cho tôi.”

 

Sử tổng luôn muốn Diệp Linh qua đây rót rượu cho lão.

 

Đạo diễn Vương nhanh chóng từ chối: “Sử tổng, cái này không được rồi, Diệp Linh chưa từng rót rượu, chân tay lóng ngóng, Cố tổng cho tới bây giờ chưa từng để Diệp Linh rót rượu cho người khác.”

 

Đạo diễn Vương lại kéo Cố Dạ Cần ra.

 

Sử tổng lơ đễnh “ha ha” cười to: “Đạo diễn Vương, cho dù Cố Dạ Cần đứng ở đây, cậu ta cũng phải gọi tôi một tiếng chú.”

 

Đôi mắt yêu mị của Diệp Linh tràn ra một tia cười nhạt lười biếng, Cố Dạ Cần rất nổi danh, vậy mà Sử tổng lại không sợ, có thể thấy được trong tay Sử tổng khẳng định nắm một ít bí mật của Cố gia năm đó, bằng không lão sẽ không lo ngại gì để Cố Dạ Cần gọi lão là “chú” như thế.

 

Cục diện có chút cứng đờ, lúc này cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, hơi lạnh bên ngoài xông đến, còn kèm theo tiếng nói cười thấp thuần: “Tôi tới xem thử vị nào là chú của tôi thế nhỉ?”

 

Diệp Linh ngước mắt, cạnh cửa đã xuất hiện một bóng người, Cố Dạ Cần tới.

 

Cố Dạ Cẩn sau khi vào cửa cởi áo khoác ngoài giao cho thư ký riêng, trên người bây giờ là tây trang hợp thê màu đen hoàn hảo, trên gương mặt anh tuấn nhã nhặn đeo một bộ mắt kiếng gọng vàng, trong khí chất ôn nhã lộ ra vài phần đạm mạc xen lẫn cắm dục.

 

Thiếu một hình Sử tông cứng đờ, lão vạn lân không ngờ Cố Dạ Cần sẽ đến, lão và Cố gia là thật sự có giao tình, chính là bởi vì có giao tình, lão càng thêm biết đứa cháu đích tôn này của Cố gia – Cố Dạ Cần này cường đại dường nào.

 

Năm đó Cố gia nương thế lực của Diệp gia nhanh chóng vươn mình, thế nhưng chân chính đi lên đỉnh phong là ở trong tay Cố Dạ Cần, Cố Dạ Cẩn càng có thiên phú kinh doanh so với bắt luận đời thừa kế nào của Cố gia, huyết thống âm u đê hèn của Cố gia ở anh lại càng thêm bạc tình tàn khốc.

 

Sử tổng định cư nước ngoài mấy năm nay trơ mắt nhìn Cố thị ở trong tay Cố Dạ Cần trở thành hô mưa gọi gió, thủ đoạn lôi đình sát phạt của Cô Dạ Cân đã truyền ra khắp thương giới, làm người ta kính nễ.

 

Sử tổng lập tức đứng phắt dậy, lão nhìn Cố Dạ Cần, hốt hoảng vươn tay: “Có…

 

Cố tổng, chào cậu chào cậu, hạnh ngộ…”

 

Trên khuôn mặt tuấn tú kia của Cố Dạ Cần tràn đầy nụ cười nhạt ngả ngớn, anh đi tới bên người Sử tổng, vươn bàn tay to cùng Sử tổng bắt tay: “Sử tổng, vừa rồi ở cửa tôi nghe nói ông bảo tôi gọi ông một tiếng… chú?”

 

Cố Dạ Cẩn ở chữ “chú” cuối cùng nhướng mày kiếm một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK