Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1435:

 

Lâm Thủy Dao gật đầu: “Được, mẹ đồng ý với con, mẹ sẽ làm vì con.”

 

Lê Hương chật vật quay đầu, cặp mắt trong vắt cuối cùng rơi trên ba cục cưng, tình mẫu tử mềm mại lại lưu luyến, cô còn chưa tận mắt nhìn các cục cưng của cô lớn lên…

 

“Tích” một tiếng chói tai kéo dài, Lê Hương hai mắt nhắm nghiền, nhịp tim dừng lại.

 

Cô không còn thở nữa.

 

Khi đó Lê Hương chỉ mới hai mươi tuổi xuân, cô rời khỏi người mình yêu nhát, chất độc cãi đồng hoàn lão kia để lại cô cảnh thu úa tàn, thân thể điêu linh, ở khoảng thời gian gian nan nhất trong sinh mệnh, cô một mình sinh ra ba đứa con, vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh mình, cô đưa con trai cả Mạc Thần Dịch đến bên cạnh Mạc Tuân, thay thế cô cho anh sự bầu bạn dài lâu nhất, cô nói, cô muốn anh sống tốt.

 

Tất cả video đã khép lại, Mạc Tuân xem từ đầu tới cuối, mắt cũng không chớp lấy một lần, anh không dám chớp mắt, bởi anh sợ bỏ qua bất kỳ một khoảnh khắc trong nháy mắt nào.

 

Đây chính là ba năm của cô, ba năm của Lê Hương.

 

Mạc Tuân chưa bao giờ biết ba năm của cô vượt qua như thế, trong giả tưởng của anh, cô hẳn rất dễ dàng liền trị khỏi chất độc, sau đó cô sẽ cùng Tô Hi hạnh phúc chung sống với nhau.

 

Nhưng, sự thực không phải như vậy, thậm chí hoàn toàn khác xa.

 

Thì ra, cô đã chật vật sóng như thế.

 

Mạc Tuân khép mắt, che lại đáy mắt hoàn toàn đỏ ngầu, anh không biết… không biết bản thân tại sao có thể hoài nghi cô, hiểu lầm cô, ở thời điểm cô khó khăn nhất, cô chôn mình ở trong chăn, ẳn nhẫn khóc nức nở từng tiếng kêu to đều là tên anh, cô một lần lại một lần nỉ non, cô nhớ anh rồi, cô rất nhớ anh.

 

Anh cũng không biết… không biết mình tại sao phải trách tội ba năm nay cô chưa từng trở lại, cô không phải là không muốn trở về, mà là… không về được, cô nhắm mắt lại, ngủ say hai năm.

 

Mạc Tuân siết tay, gân xanh đã nỏi lên đầy mặt, trong tim như có con dao sắc bén không ngừng vặn xoắn đâm sâu vào, đau đớn đến mỗi một lần hít thỏ đều khó khăn.

 

Khi đó, anh hẳn là ở cạnh cô và con.

 

Vì sao anh không ở đó?

 

Nếu như anh ở đó, đã tốt biết bao nhiêu.

 

Đáng tiếc thời gian không cách nào trở lại nữa, anh hiện tại mới hiểu được, thì ra ba năm nay dừng lại ở chốn xưa không chỉ mỗi anh, còn có cô.

 

Cô chưa bao giờ rời đi.

 

Anh là người mà cô yêu, dẫu cho thời gian cũng không cướp được.

 

Hiện tại đầy đầu Mạc Tuân đều tràn đầy gương mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc kia của Lê Hương, anh chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là tìm cô!

 

Anh muốn nói cho cô biết, sau này không thể được tự ý làm chủ như vậy, bảo vệ cô là chuyện anh nên làm, cô là uy hiếp, là nhược điểm, là nơi mềm mại nhất trái tim của anh, nhưng, cô cũng là lớp áo giáp cứng rắn nhất của anh.

 

Về sau, cô và con đều giao cho anh bảo vệ!

 

Lê Hương bằng nhanh nhát tốc độ chạy tới khách sạn cao cấp, cô đẩy cửa phòng ra, Thượng Quan Mật Nhi đã ở bên trong chờ cô.

 

“Lê Hương, mày đã đến rồi, không ngờ tốc độ của mày nhanh như thế đấy.” Thượng Quan Mật Nhi âm dương quái khí cười nói.

 

Đôi mắt Lê Hương không gì sánh được sắc lạnh rơi trên mặt Thượng Quan Mật Nhỉ: “Con tao đâu, tao đã tới, trước hết để tao gặp con tao.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK