Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 807:

 

Toàn trường hít một hơi lạnh, Mạc Tuân thật không hỗ là Mạc Tuân, cái gì anh cũng dám nói, anh đây là thừa nhận anh đã từng ngủ với Lê Hương, bởi vì không có làm biện pháp, lại không muốn có con, cho nên uống thuốc tránh thai?

 

Người phóng viên kia bị anh đối á khẩu không trả lời được, lúc này chỉ thấy Mạc Tuân nhàn nhạt liếc mắt qua thẻ công tác trước ngực anh ta, phía trên viết bộ phận công chúng – giải trí.

 

Người phóng viên kia mặt trắng nhọt, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành.

 

Đợi anh ta ngắng đầu lên, Mạc Tuân đã ôm Lê Hương nghênh ngang rời đi, biến mắt trong tầm mắt của mọi người.

 

Lúc này vang lên tiếng chuông điện thoại, là điện thoại của người phóng viên kia, là chủ biên gọi tới.

 

Ký giả nhanh chóng ấn phím nhận: “Alo, chủ biên.”

 

Tiếng chủ biên khóc than nhanh chóng truyền tới: “Kêu cậu đi phỏng vắn, không phải kêu cậu đi trêu chọc Mạc Tuân, anh có biết Mạc Tuân là ai không? Anh ta chính là chủ tịch tập đoàn Mạc thị, ban nãy tôi nhận được điện thoại, tòa soạn giải trí chúng ta phá sản rồi.”

 

Cái gì? Người phóng vên kia hai chân mềm nhữn, điện thoại rơi xuống đất, anh ta khiếp sợ nhìn về hướng Mạc Tuân, anh vậy mà khiến bọn họ trực tiếp phá sản? Người đàn ông này thực sự quá cường đại, thật sự quá đáng sợ, hoàn toàn giống như là một ác ma.

 

Mạc gia.

 

Mạc Tuân dẫn Lê Hương đi vào, Mạc Tử Tiễn đã ở trong phòng khách, ba người gặp nhau.

 

Đôi đồng tử thanh lạnh của Mạc Tử Tiễn nhìn về phía Mạc Tuân, sau đó anh xông lên, trực tiếp nện mạnh một nắm đấm lên gương mặt điển trai của Mạc Tuân.

 

Mạc Tuân không tránh, trúng một quyền, khóe miệng anh đã thấm ra một chút máu.

 

Hai vị thiếu gia Mạc gia trong phòng khách đánh đập tàn nhẫn, đám người giúp việc kia sợ đến thét chói tai, trốn lẹ vào góc phòng.

 

Lúc này Mạc Tử Tiễn xách cổ áo Mạc Tuân lên, đẩy anh tới trên vách tường: “Vì sao anh không tránh?”

 

Mạc Tuân lấy mu bàn tay lau lau vết máu bên khóe môi, sau đó anh ngước mắt nhìn Mạc Tử Tiễn, gằn từng chữ: “Một quyền này tôi nhận, về sau Lê Hương là của tôi.”

 

Mạc Tử Tiễn bị kích thích viền mắt đỏ bừng, anh lại muốn cho Mạc Tuân một quyền, nhưng lúc này Lê Hương vội vã chạy tới, ngăn cản nói: “Được rồi Tử Tiễn, đừng đánh, vì em không đáng đâu.”

 

Mạc Tử Tiễn cố nén lửa giận cuồn cuộn nơi lồng ngực, thu nắm đấm lại, anh nhìn Mạc Tuân cảnh cáo nói: “Vậy anh tốt nhất đối xử tốt với cô ấy, nếu không… tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”

 

Mạc Tử Tiễn cầm áo khoác ngoài của mình, trực tiếp ra của.

 

Mạc Tử Tiến không đến viện khoa học, mà là đi tới quán bar, anh tới uống rượu.

 

Anh uống rất nhiều rượu, rất nhanh trên bàn đã lăn lốc nhiều vỏ chai rỗng.

 

Lúc này Dạ Minh Châu tới, bên người cô ta là Dạ Vô Ưu.

 

“Anh, em thật sự rất thích rất thích Mạc Tử Tiễn, em phải nắm lấy thời cơ này, anh ấy bị tổn thương bởi Lê Hương, thừa lúc này em nhảy vào là tốt nhất đấy. Anh, anh hiểu em nhất mà, anh có cách nào làmMạc Tử Tiễn thích em không? Hơn nữa còn là thích đến điên cuồng ấy?”

 

Dạ Vô Ưu đứng trong góc tối, hắn ta nhìn Mạc Tử Tiễn phía trước đáp: “Có.”

 

“Thật không? Vậy thì tốt quá, anh, anh mau nói cách của anh ra đi!” Dạ Minh Châu nôn nóng thúc giục.

 

Dạ Vô Ưu đưa một bao thuốc bột cho Dạ Minh Châu: “Được, bỏ thuốc này vào trong bình rượu của Mạc Tử Tiễn, thuốc này vô sắc vô vị, Mạc Tử Tiễn sẽ không phát giác, chỉ cần em để anh ta uống xong, về sau anh ta sẽ nghe lời em răm rắp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK