Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1766:

 

*Vì ngôi xưng hô bên Trung giống với | – You tiếng Anh, nên để linh hoạt và đủ đề thê hiện tâm tình của nhân vật hơn, mình xin phép chuyển ngôi xưng của Tử Tiễn với Lê Hương về anh – em.

 

Lúc Lê Hương nói những lời này lại khôi phục thần thái ngày thường, thông tuệ xen lẫn vẻ sắc bén lạnh thấu xương, còn có mấy phần thong dong.

 

Đôi đồng tử Mạc Tử Tiễn sáng lên, anh biết đây mới là Lê Hương mà anh biết, cô chưa bao giờ sợ bắt kỳ gian nan hiểm trở gì trên thế gian này, càng chiến càng hăng.

 

“Cần anh giúp em gì không?”

 

“Em muốn gặp bà bà và tứ nương Hoa Hảo Nguyệt Viên.”

 

Mạc Tử Tiễn gật đầu: “Nghe nói Thượng Quan Đằng và Giao Nhân Tộc Công Chúa đều mang bà bà và Tứ Nương về, ngày mai sẽ phoïi trước Huyền Võ Môn để dân chúng xem, anh có biết những người này, ngày mai có thể đưa em cải trang đi Vào.”

 

“Thượng Quan Đằng và Giao Nhân Tộc Công Chúa biết en ngày mai nhất định sẽ đi, bọn họ đã bố trí xong thiên la địa võng chờ em ở nơi đó rồi.

 

“Vậy em còn muốn đi?”

 

“Đi, đương nhiên muốn đi!” Lê Hương nhếch đôi môi đỏ mọng: “Em chẳng những muốn đi, còn muốn mang bà bà và Tứ Nương về nhà.”

 

Cô muốn mang bọn họ về, Lan Lâu mới là nhà của bọn họ, cô không thể ném bọn họ ở Hoa Tây.

 

“Ứm có nắm chắc không? Muốn ở trong thiên la địa võng mang bà bà và Tứ Nương toàn thân trở ra, không phải là chuyện đơn giản.”

 

Lê Hương nhìn nơi xa xa ngoài cửa số: “Em tự có cách.”

 

Trước Huyền Võ Môn.

 

Thị vệ ném bà bà và Tứ Nương ra, bốn phía đều là đám người vây xem, chỉ trỏ.

 

“Nghe nói bọn họ đều là người Lan Lâu, muôn ám sát Thượng Quan : Quận Chúa, ngược lại bị đánh chêt.”

 

“Suyt, ông nhỏ giọng một chút, tôi lại nghe nói những người này đều bị Lan Lâu Công Chúa giật dây, hiện tại Thượng Quan Quận Chúa ban lệnh truy sát, đang lùng sục Lan Lâu Công Chúa khắp nơi, Lan Lâu Công Chúa biến thành đối tượng truy nã rồi đấy.”

 

Hiện tại Thượng Quan Đẳng và Giao Nhân Tộc Công Chúa đứng ở trên hoàng thành, quan sát tất cả phát sinh phía dưới, Thượng Quan Đằng nói: “Ngươi nói, Lê Hương thực sự đến không?”

 

Giao Nhân Tộc Công Chúa gật đầu: “Sẽ, ả nhất định sẽ đến.”

 

Lúc này trong đám người phía dưới xuất hiện một thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại, Lê Hương tới, hôm nay cô mặc áo choàng trắng, trên đầu đội mũ, thấy không rõ mặt, cô chậm rãi đi tới.

 

Lê Hương xuyên qua đoàn người, đứng trước mặt bà bà và Tứ Nương, ngày hôm qua vẫn còn đang sống sờ sờ, hiện tại thân xác đã nguội lạnh.

 

Lê Hương nhìn bọn họ, trong lòng nhẹ giọng nói – bà bà, Tứ Nương, con tới rồi, con hiện tại liền mang mọi người về nhà.

 

— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu — Liễu Anh Lạc giống như một gấu không đuôi vậy bám trên người Mạc Từ Tước, máy thanh niên tài giỏi đẹp trai kia thây được, thức thời rời đi.

 

Mạc Từ Tước lúc này từ trong bàn tay nhỏ của cô rút cánh tay mình về, anh nhíu lại mày kiếm nhìn cô, mím môi không vui nói: “Cô bé, xin tự trọng!”

 

Nói xong, anh xoay người đi đến xe, lưu cho cô một bóng lưng bạc tình lạnh lùng.

 

Thư ký Tống Minh: Sao bây giờ anh ta lại có ảo giác chủ tịch bị một cô gái đùa giỡn thê nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK