Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1697:

 

Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh nắng cuối thu rọi chiếu xuống nhân gian, tất cả mọi người đứng ở đẳng xa, Mạc Nhân Nhân mặc áo khoác ngoài đen, một mình lặng lặng đứng trước mộ Mạc Từ Tước và Anh Lạc một buổi sáng, nhớ lại quá khứ, triệt để buông lời từ biệt nửa đời trước của mình.

 

Mạc Nhân Nhân gối đầu lên trên đùi Mạc lão phu nhân, Mạc lão phu nhân thương yêu vuốt mái tóc dài của con gái: “Nhân Nhân, con kế tiếp có tính toán gì không?”

 

Mạc Nhân Nhân ngắng đầu lên, trong đôi mắt yên lặng rất nhiều năm dần dần có ánh sáng: “Mẹ, con muốn đi du lịch khắp thể giới.”

 

Mạc lão phu nhân gật đầu: “Được.”

 

Mạc Nhân Nhân chuẩn bị hành lý, bắt đầu rồi một người lữ hành, Lê Hương bình thường sẽ nhận được bưu thiếp bà gửi tới từ mọi nơi trên mỗi chuyến đi, Mạc Nhân Nhân ở rất nhiều nơi đề lại cái bóng của mình, nụ cười trên mặt bà ngày càng xán lạn, hai mắt càng thêm sáng sủa.

 

Nửa năm sau, Lê Hương thấy được trong vòng bạn bè của Mạc Nhân Nhân, cô Nhân Nhân đang hẹn hò, người bạn trai kia nhìn bà, trong mắt tràn đầy đều là bà.

 

Lê Hương biết, cô Nhân Nhân đã thoát ra ngoài, tìm tới hạnh phúc chân chính của mình.

 

Sau khi Mạc lão phu nhân khỏe lại liền vì bạn tốt Lệ lão phu nhân lo lắng, sau giờ ngọ nắng ấm rải khắp nơi, hai người bạn tốt ngồi trên xích đu, mỗi người cầm lấy một ly trà sữa, Mạc lão phu nhân híp mắt nói: “Lão Lệ à, con trai bà Quân Mặc đến tột cùng đã có bạn gái chưa?”

 

Lệ lão phu nhân nhai trân châu, cảm thấy thứ này còn ăn rất ngon, vừa nhắc tới cái đề tài này, bà liền liếc mắt nhìn bạn mình: “Thúy Phân à, khó có được chúng ta tâm tình tốt như vậy, bà nói đến cái thằng không có chí tiến thủ kia làm cái gì, thật mát hứng!”

 

Bởi vì con trai nhà mình vẫn không tìm được bạn gái, bà không ít bị mấy bà già xem thường, lâu ngày Lệ lão phu nhân cũng muốn mặc kệ thằng con trai của mình.

 

Mạc lão phu nhân thở dài một cái: “Lão Lệ à, từ chuyện của Tư Tước và Anh Lạc, tôi đã thấy thời gian trôi quá nhanh, nháy mắt sẽ không còn nữa, cho nên chúng ta phải nhân lúc còn có thời gian, làm chút chuyện có ý nghĩa.”

 

Lệ lão phu nhân dán lỗ tai tới: “Ý của bà là?”

 

Mạc lão phu nhân thần thần bí bí nói: ‘Đêm nay liền len lén bỏ một người phụ nữ trên giường Quân Mặc, làm nó!”

 

“Làm nó?”

 

“Đúng, làm nó!”

 

“Nhưng, Quân Mặc tức giận thì sao?”

 

“Sợ cái gì, bà còn không hung bằng nó à? Khóc một trận cho nó xeml”

 

Lệ lão phu nhân và Mạc lão phu nhân được ánh mắt, sau đó hai ly trà sữa cụng một cái, rất có ý tứ – chủ ý này rất hay.

 

Lệ Quân Mặc không hè hay biết gì: “…”

 

Trong khoảng thời gian này Lệ Quân Mặc đều rất bận, cộng thêm bạn tốt nhiều năm Mạc Từ Tước rời đi, tâm tình của ông rất nặng nề ngột ngạt, người trong công ty đều không dám thở mạnh một tiếng.

 

Buổi tối, Lệ Quân Mặc về tới Lệ gia đại trạch, lúc đầu ông ở tại biệt thự của mình, thế nhưng Lệ lão phu nhân kêu đau đầu, thân thể khó chịu, còn uất ức nói cái gì mà ‘ta có chết cũng không ma nào biết, Lệ Quân Mặc cũng không biết bà lão cùng Mạc lão phu vui sướng uống trà sữa kia là ai.

 

Lệ Quân Mặc ở thư phòng phê duyệt hết văn kiện, sau đó về tới phòng mình, đến phòng tắm tắm nước lạnh đi ra.

 

Trong phòng, Lệ Quân Mặc mới vừa tắm xong mặc đồ ngủ tơ lụa màu đen, mái tóc ngắn dính nước, tự phụ nỗi bật, sinh ra vốn đã bát phàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK