Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1627:

 

Lê Hương ngước mắt, hừ lạnh một tiếng: “Sùng Văn, tôi hỏi anh, chủ tử của anh và Trầm Tiểu Liên kia rốt cuộc quan hệ thế nào?”

 

“Quan hệ thế nào? Không có quan hệ gì mà!” Sùng Văn nhanh chóng nói.

 

*Đều đến lúc này, anh lại vẫn gạt tôi, Sùng Văn, tự anh nhìn thử đây là cái gì!” Lê Hương ném một túi hồ sơ được niêm phong lên trên bàn làm việc.

 

Bởi vì là hồ sơ đã dán kín, cho nên Sùng Văn nhìn không thấy bên trong, thế nhưng phản ứng đầu tiên của anh ta chính là chuyện của chủ tử và Trầm Tiểu Liên đã bị Lê tiểu thư tra ra rồi, anh ta nói rồi mà, giấy không thể gói được lửa, bị điều tra ra là chuyện sớm hay muộn.

 

“Đây là cái gì, tôi không hiểu ý của Lê tiểu thư.” Sùng Văn ha hả cười vài tiếng.

 

Lê Hương chỉ chỉ hồ sơ đã niêm phong: “Trên này ghi lại cặn kẽ câu chuyện cũ của Mạc Tuân và Trầm Tiểu Liên, kỳ thực tình cảm của Mạc Tuân đối với tôi, tôi chưa từng hoài nghỉ, tôi chỉ là tức giận anh ấy vì sao không nói cho tôi, lẽ nào anh ấy động lòng trắc ẩn gì với Trằm Tiểu Liên…”

 

“Lê tiểu thư,” Sùng Văn cả kinh, nhanh chóng cắt đứt lời Lê Hương: “Trời đất chứng giám, chủ tử của tôi luôn luôn chung tình với cô!”

 

“Vậy anh ấy tại sao muốn lừa gạt tôi, lẽ nào Trầm Tiểu Liên quan trọng với anh ấy đến thế?” Lê Hương lúc này ép hỏi.

 

Sùng Văn bị ép liền nói: “Lê tiểu thư, chủ tử chỉ là sợ cô suy nghĩ nhiều, Trầm Tiểu Liên là ngay lúc đó cứu chủ tử một mạng, chủ tử chỉ là nhớ ơn cứu mạng thôi…”

 

Sùng Văn đang nói đột nhiên hơi dừng lại, bởi vì anh ta phát hiện mình nói lỡ miệng, anh ta nhanh chóng nhìn sắc mặt Lê Hương.

 

Chỉ thấy Lê Hương ngừng lại, đôi mắt trong vắt rơi trên người anh ta, hàm chứa ý cười yêu kiều: “Sùng Văn, sao anh không nói tiếp, tôi còn đang chờ nghe Trầm Tiểu Liên này cứu chủ tử anh như thế nào đó, tạo nên một đoạn duyên phận này.”

 

*…” Sùng Văn thầm nghĩ không tốt, anh nhanh chóng cầm lên cái hồ sơ niêm phong kia ra, bên trong trống không, không có gì cả.

 

Nguy rồi, anh trúng kế!

 

Lê Hương chơi chiêu lừa địch!

 

Hai chân Sùng Văn mềm nhữn, anh ta nhớ tới chủ tử nhà mình đã từng đã bảo anh ta chuyện này tuyệt đối không thể tiết lộ cho Lê Hương, vừa rồi anh ta đã nói những gì?

 

“Lê tiểu thư, cô… cô lừa tôi, tôi thật là khổ mà!” Sùng Văn kêu một tiếng, ủy khuất đền sắp khóc, mưu kế của Lê tiểu thư quá sâu, anh ta không chơi nỗi.

 

Lê Hương khí định thần nhàn ngồi xuống: “Sùng Văn, nếu như anh đủ thông minh, hiện tại nên nói hết điều anh biết cho tôi, như vậy tôi mới có thể đảm bảo anh không Sao.”

 

*…” Sùng Văn rất muốn hỏi một câu – anh còn có lựa chọn nào khác ư? Không có!

 

“Lê tiểu thư, cô còn muốn biết thứ gì?” Sùng Văn uất ức hỏi.

 

Lê Hương suy nghĩ một chút, nhanh chóng suy tư nói: “Anh mới vừa nói Trầm Tiểu Liên cứu Mạc Tuân, kỳ thực chuyện này hồi ở Hải Thành anh ấy từng đề cập với tôi, nhưng lúc đó người cứu anh ấy vẫn là Lê Nghiên Nghiên, sao bây giờ lại đổi thành Trầm Tiểu Liên rồi?”

 

“Lê tiểu thư, chủ tử ngay từ đầu cũng tưởng là Lê Nghiên Nghiên, thế nhưng trong một ngày mưa to, Trầm Tiểu Liên đụng vào trước xe chủ tử, trong cổ treo khói ngọc bội năm đó chủ tử đưa đi, sau đó chúng tôi đi tra, Lê Nghiên Nghiên chết ở trong tù, trước khi chết cô ta đã từng nói chính cô ta là mạo danh thay thế, ngay cả ngọc bội cũng là giả.

 

Lê Hương nhướng chân mày lá liễu, ngược lại nở nụ cười, cô thật không ngờ câu chuyện người cứu mạng này lại biến đổi bắt ngờ như vậy.

 

Nhưng khi đó ở Hải Thành, Lê Hương cũng biết năm đó cô gái kia là nơi mềm mại nhất trong lòng Mạc Tuân mà anh không cách nào quên được, một tồn tại đặc thù như vậy sao có thể thay đổi bất ngờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK