Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 555:

 

Bọn Vương Thông nhanh chóng nhường ra một con đường, bóng người nhỏ xinh của Lê Hương xuất hiện trước mắt mọi người.

 

Lê Hương tới!

 

Hôm qua Tôn Tiến đã gặp qua Lê Hương, nhưng lúc gặp lại cô, anh ta vẫn bị cô hấp dẫn như cũ, nhất là bây giờ cô hệt như đóa sen sinh động đứng trước mặt anh ta, không có bất kỳ né tránh bất an, đôi mắt sáng rực nhìn anh ta, vừa rồi cái tên “Tôn Tiến” của anh ta phát ra từ trong miệng cô kia êm ái vô cùng, Tôn Tiến liền thất thần.

 

Nhưng Tôn Tiến nhanh chóng hoàn hồn, anh ta nhìn Lê Hương: “Con nhỏ Lê gia xấu xí, không sai, chính là anh Tôn đây tới tìm cô!”

 

“Anh tìm tôi làm gì thế?” Lê Hương cong môi đỏ mọng: “Không phải tôi đã nói về sau anh đừng tới tìm tôi nữa sao, anh cứ dây dưa không ngớt như vậy chẳng lẽ là… thích tôi rồi?”

 

Phụt…

 

Đám Vương Thông đứng bên người Lê Hương nhịn không được bật cười.

 

Mặt Tôn Tiến giận đến đỏ bừng, nồi điên nói: “Ai thích cô chứ, con nhỏ xấu xí nhà cô đừng tự mình đa tình, hôm nay tôi tới tìm cô chính là muốn vạch mạng che mặt của cô xuống, đám người này đều bị bề ngoài cô mê hoặc, tôi muốn để cho bọn họ nhìn mặt của cô đến cùng có bao nhiêu xấu xí!”

 

Vương Thông nhanh chóng nói: “Lê Hương, em không phải sợ, không ai có thể ép buộc em làm chuyện không thích, chúng ta đều sẽ bảo vệ em.”

 

“Đúng vậy Lê Hương, chúng tớ cũng đứng về phía cậu!”

 

Trong lòng Lê Hương ấm áp, giọng cô trong veo cất tiếng: “Cảm ơn mọi người, lòng tốt của mọi người tớ đều hiểu, nhưng Tôn thiếu mang theo nhiều người đến như vậy, tớ cũng không thẻ để bọn họ tốn công vô ích, mạng che trên mặt tớ có thể tháo xuống được mà.”

 

Bọn Tôn Tiến không ngờ tới Lê Hương sảng khoái đồng ý như thế, không phải cô có gương mặt xấu đến xúc phạm người nhìn sao, không phải cô nên che đi kín mít nó mới đúng sao?

 

“Con nhỏ xấu kia, có phải cô định giở trò gì hay không?” Tôn Tiến nghi ngờ nói.

 

Đôi mắt trong vắt của Lê Hương ánh lên ý cười: “Tôn thiếu, con người anh kỳ thật ấy, anh muốn tháo mạng che mặt, tôi đáp ứng rồi, hiện tại anh lại hoài nghỉ tôi bày trò, bằng không anh trở về ngẫm lại cho kỹ, nghĩ thông rồi tới tìm tôi lần nữa?”

 

Tôn Tiến bị cô nói đến á khẩu không trả lời được, con nhỏ này thật sự là miệng lưỡi sắc bén quá, anh ta căn bản nói không lại cô.

 

Nhưng trong lòng anh ta luôn có dự cảm không lành, cảm giác mình thất bại rất thảm, con nhỏ xấu này chẳng lẽ… chẳng lẽ là mỹ nữ thật đấy chứ?

 

Tôn Tiến ở trong lòng nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ này, làm sao có thể, sao cô có thể là mỹ nữ, sao anh ta có thể có loại ý nghĩ này, chẳng lẽ là bị cô làm cho khuất phục rồi ư?

 

“Con nhỏ Lê gia xấu xí kia, cô đã gấp gáp muốn chết như vậy, tôi đây không thể làm gì khác hơn là thành toàn cô, tôi liền tới tháo mạng che mặt cô ngay đây!”

 

Tôn Tiến xắn tay áo định tiến lên.

 

“Chờ một chút!” Lê Hương đột nhiên hô ngừng.

 

Lần này đám bạn thân công tử kia của Tôn Tiến nhao nhao chê cười nói.

 

“Lê Hương, cuối cùng cô cũng sợ rồi à?”

 

“Hóa ra lúc nãy đều là giả bộ, cô diễn y như thật ấy nhỉ?”

 

“Nếu không cô nhận lỗi với Tôn thiếu đi, xem cậu ấy có thể cho cô chút mặt mũi không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK