Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 962:

 

“Vậy anh đi tìm bác sĩ đi! Khuya lắm rồi, tôi sẽ không đi qua.”

 

“Lê tiểu thư, cô không thể nhẫn tâm tuyệt tình như vậy chứ, thiếu chủ bệnh thành như vậy đều là bởi vì ai? Ban nãy thiếu chủ hôn mê còn gọi tên cô.”

 

Anh ở trong hôn mê gọi to tên cô.

 

Ngón tay trắng nõn của Lê Hương nhanh chóng cuộn tròn lại, siết di động thật chặt.

 

“Lê tiểu thư! Alo, Lê tiểu thư!”

 

Lê Hương không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.

 

Lê Hương nằm trên giường lớn mềm mại, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, nhưng trằn trọc mãi lại không thể ngủ được.

 

Anh từng ngủ trên chiếc giường này, đệm chăn và cả từng chiếc gối nơi này dường như đều lưu lại hơi thở của anh.

 

Hiện tại đã là mùa đông rồi, tay chân Lê Hương lạnh cóng, trong chăn vắng đi hơi ấm, thế mà cô lại hoài niệm về lồng ngực to lớn mà ấm áp kia.

 

Lê Hương hiện tại đầy đầu đều là anh, đều là khuôn mặt tuần tú kia của Mạc Tuân tắm.

 

Cô đột nhiên ngồi dậy, sau đó vén chăn xuống giường, lấy một chiếc áo khoác lông từ tủ quần áo khoác vào người, cô mở ra cửa nhà trọ ra ngoài.

 

“Lê tiểu thư, cô không thể ra ngoài.” Ngoài cửa hộ sĩ áo đen thấy cô đi ra, nhanh chóng ngăn cản nói.

 

Lê Hương muốn nói chuyện, nhưng lúc này có một bóng đen không biết từ đâu xông ra, là Thượng Võ xuất quỷ nhập thần.

 

Mạc Tuân để Thượng Võ ở lại đây bảo vệ Lê Hương.

 

Thượng Võ phát phát tay, để hộ vệ áo đen lui xuống: “Giao cho tôi.

 

“Vâng.”

 

Lê Hương liếc Thượng Võ, sau đó đi thang máy đi xuống lầu, cô chạy đến trên đường gọi một chiếc xe taxi chạy thẳng đến bệnh viện.

 

Lê Hương chạy tới bệnh viện, cô tìm được phòng bệnh V.I.P của Mạc Tuân, đang chuẩn bị đi vào.

 

Lúc này phía sau truyền đến tiếng gọi của bác sĩ: “Mạc phu nhân.”

 

Lê Hương cho rằng tiếng “Mạc phu nhân” này là gọi cô, nên cô theo bản năng quay đầu.

 

Cô nhìn thấy bác sĩ, còn chứng kiến được Lệ Yên Nhiên bên cạnh bác sĩ.

 

Lê Hương cứng đò, thấy được Lệ Yên Nhiên bên người bác sĩ, cô nhanh chóng phản ứng, tiếng “Mạc phu nhân” này không phải gọi cô, mà là Lệ Yên Nhiên.

 

Bây giờ Mạc phu nhân đã là Lệ Yên Nhiên.

 

Lê Hương ẩn mình đến bên trong góc phòng.

 

Lệ Yên Nhiên vội vã chạy tới, cô ta nhìn bác sĩ: “Bác sĩ, chồng tôi thế nào, anh ấy vì sao sốt cao mãi không hạ còn hôn mê bắt tỉnh?”

 

Bác sĩ nói: “Mạc phu nhân, Mạc tổng là bởi vì vết thương nhiễm trùng gây ra lở loét và sốt cao, chúng tôi đã tận lực chữa trị, tin chắc Mạc tổng rất nhanh sẽ tỉnh.”

 

*Ý của anh là anh cũng không biết chồng tôi lúc nào sẽ tỉnh, ông thực sự là một tên lang băm, nếu như chồng tôi có chuyện gì, anh đừng hòng lăn lộn ở Đề ĐôI”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK