Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2223:

 

“Không phải, tâm bệnh của Linh Linh không phải hiện tại mới có, mà đã có từ thật lâu về trước.”

 

“Cái gì?” Cố Dạ Cần chau mi tâm tuấn mỹ.

 

Lê Hương chậm rãi nói: “Tâm bệnh Linh Linh từ năm 18 tuổi kia đã có, Cố tông, anh thông minh như vậy, chắc có thể nghĩ ra… tâm bệnh của Linh Linh là bởi vì… anh.”

 

“Anh vĩnh viễn sẽ không biết được anh đã từng mang cho Linh Linh đau đớn như thế nào, anh lưu lại bóng ma để cậu ấy không thể mang thai nữa, thậm chí còn bị lãnh cảm, bài xích, sợ hãi, anh vĩnh viễn cũng không biết Linh Linh yêu anh đến bao nhiêu, bởi vì yêu anh, cậu ấy đối với bố mẹ anh trai mình lòng mang hỗ thẹn, cậu ấy mỗi ngày đều bị ép tới thở không nỗi, lúc anh Diệp trở lại đã từng muốn dẫn Linh Linh đi, bất luận từ góc độ bạn thân hay bác sĩ mà nói, tôi đều tán thành Linh Linh rời bỏ anh, bắt đầu cuộc đời mới, thế nhưng, Linh Linh vẫn lựa chọn ở lại, đi cùng với anh.”

 

“Mây năm nay cậu ây vân luôn không tốt, cái bệnh này cứ lặp đi lặp lại mãi, cậu ấy ở bên cạnh anh chính là như vậy, vừa trị hết vết thương chồng chất đau đến thấu tâm cam của mình, vừa cào nát vết thương mới vừa lành.”

 

Ánh mắt Cố Dạ Cần thủy chung rơi trên người Diệp Linh phía trước, cô đã cúi xuống cái đầu nhỏ nhìn dưới đất, một khối nho nhỏ lộ ra vài phần cô độc.

 

Cố Dạ Cần cảm thấy cô bây giờ vẫn là cô gái rất nhiều năm trước anh ở ngoài cửa Diệp gia liếc mắt nhìn qua kia, thế nhưng trong thoáng chốc lại giống như đã không phải, trên người cô đã mất đi… ánh mặt trời.

 

“Bây giờ… tôi nên làm cái gì?” Cố Dạ Cần khàn giọng hỏi.

 

Đúng vậy, anh nên làm cái gì bây giờ?

 

Anh không biết mình nên làm gì bây giờ.

 

Lê Hương im lặng, mấy giây sau mới mở miệng: “Tác dụng của tôi với căn bệnh tâm lý cực kỳ bé nhỏ, Linh Linh phải tự mình chiến thắng căn bệnh này, thế nhưng rất rõ ràng, theo anh Diệp rời đi, Linh Linh đã… tự lưu đày mình.”

 

Tự lưu đày mình…..

 

Bôn chữ này, sâu đậm đau nhói tim Cô Dạ Cần, anh hiểu ra rồi, Diệp Linh cuối cùng vẫn hận anh.

 

“Cố tổng, cởi chuông phải do người buộc chuông, không bằng… buông tay Linh Linh ra đi!”

 

Lê Hương nói, nói anh buông tay Diệp Linh.

 

Cố Dạ Cẩn lắc đầu: “Không có khả năng, tôi nguyện ý vì cô ấy làm mọi chuyện, duy chỉ có cái này, không thể.”

 

“Cho dù anh không buông tay, Linh Linh rất nhanh cũng sẽ quên đi anh.”

 

“Không sao, cô ấy quên tôi, tôi có thể đề cô ây một lân nữa làm quen với tôi, một lần lại một lần, một lần lại một lần, tôi nghĩ tôi nhất định có thể khắc sâu cái tên Cố Dạ Cần này vào trong linh hồn cô ấy, bất tử bắt diệt.”

 

Lê Hương yên lặng, cuối cùng nói: “Cố tổng, nói như vậy, anh và Linh Linh đều sẽ rất đau khổ, anh nắm cô ấy thật chặt không buông rất khổ cực, Linh Linh bị anh nắm thật chặt, cũng sẽ rất đau khổ.”

 

Cố Dạ Cẩn tựa lưng lên tường, anh ngắng đầu nhìn trần nhà, trong hai mắt đã tràn ra bi thương, lúc này, bi thương nghịch dòng thành sông: “Tôi không biết sau này sẽ có bao nhiêu khổ cực, tôi chỉ biết, buông tay cô ấy ra, tôi liền…

 

sống không nỗi nữa, trong bụng của cô ấy còn có con tôi, tôi thực sự không thê… thực sự không thê không có hai mẹ con cô ấy.”

 

Cố Dạ Cẩn mang Diệp Linh về, giữa đêm, khi Diệp Linh đã ngủ say, Cố Dạ Cần mới vào thư phòng xử lý văn kiện.

 

Rất nhanh “a” một tiếng thét chói tai trong từ phòng ngủ chính truyền tới, Cố Dạ Cần nhanh chóng đứng dậy, đầy ra cửa phòng ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK