Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1395:

 

Tô Thành cảm giác lòng mình như có ngàn vạn con kiến đang bò, đang gặm nhắm, loại cảm giác này quá dằn vặt người.

 

Lúc này “cạch” một tiếng, cổng lớn biệt thự đột nhiên bị mở ra, có người mở cửa.

 

“Tiên sinh, xin hỏi ông là?”

 

Tô Thành liền đẩy người làm nữ ra, trực tiếp xông vào: “Anh Lạc! Anh Lạc em đang ở đâu?”

 

Ông lớn tiếng kêu to, tìm kiếm thân ảnh Liễu Anh Lạc khắp nơi.

 

Lúc này Diệp quản gia đã đi tới, Diệp quản gia không hề bất ngờ Tô Thành sẽ đến: “Tô tiên sinh, mời ngồi một chút, tiên sinh và phu nhân nhà tôi đã nghỉ ngơi, nếu như anh có việc gấp, vậy tôi đi xin phép thử.”

 

Tô Thành ngẳng đầu nhìn căn phòng trên lầu, lúc này cửa phòng đóng chặt, Mạc Từ Tước và Anh Lạc ở bên trong nghỉ ngơi…

 

Tô Thành nhanh chóng níu chặt nắm tay: “Mạc Từ Tước đâu, tôi muốn gặp Mạc Từ Tước ngay!”

 

Vừa dứt lời, trên lầu liền truyền đến tiếng nói trầm thấp từ tính: “Tô Thành, mày tìm tao?”

 

Lần thứ hai nghe được giọng nói như ma quỷ đó, Tô Thành cả người cứng đờ, ông ta nhanh chóng ngắng đầu.

 

Chỉ thấy Mạc Từ Tước từ trong phòng đi ra, trên người ông mặc đồ ngủ lụa màu đen, độ tuổi này của ông cực kỳ hợp với màu sắc đó, bởi vì… loại màu này càng làm ông thêm thâm trầm mà thần bí, nội liễm mà cường đại.

 

Hiện tại Mạc Từ Tước đứng ở lan can lầu hai, đôi mắt sâu thẳm từ trên cao nhìn xuống Tô Thành.

 

Tư thế bây giờ, Tô Thành phải ngắng đầu mới nhìn được Mạc Từ Tước, quần áo trên người ông ta đã bị nước mưa xối ướt nhẹp, bây giờ còn đang nhỏ nước, ướt hết thảm lông của ngôi biệt thự xa hoa, ban nãy Tô Thành cũng không cảm thấy chật vật, nhưng một khắc nhìn đến Mạc Từ Tước này trở đi, ông ta cảm giác mình chật vật không chỗ che giấu.

 

Hơn hai mươi năm quá khứ, Mạc Từ Tước dĩ nhiên tựa như một chút cũng không thay đi.

 

Tô Thành siết chặc quyền: “Mạc Từ Tước, Anh Lạc đâu, mày giấu Anh Lạc đâu rồi?”

 

Mạc Từ Tước nhìn Tô Thành, như có như không câu đôi môi mỏng lạnh: “Tao vừa rồi đã nói qua, Anh Lạc ngủ ở bên cạnh tao, đã ngủ rồi, làm sao, mày nghe không hiểu tiếng người?”

 

“Mạc Từ Tước, mày làm gì với Anh Lạc rồi, mày và Anh Lạc đã kết thúc, cô ấy sẽ không ở cùng mày nữa…”

 

“Ha, cô ấy không ở cùng tao, vậy ở cùng ai? Mày?” Mạc Từ Tước nhàn nhạt ngắt lời ông ta.

 

Tô Thành cứng họng.

 

Lúc này Mạc Từ Tước từ trên bậc thang lửng thững đi xuống, bước chân ông leng keng thong dong, như đế vương giá lâm, Diệp quản gia đi tới đưa lên một phần văn kiện, Mạc Từ Tước rũ mí mắt nhàn nhạt lật xem một cái: *Tô Thành, mấy năm nay mày lăn lộn cũng coi như không tệ, trong giới hội họa danh tiếng tăng lên, có nhiều cuộc triển lãm cá nhân trên khắp thế giới. Tài sản mang tên mày miễn cương xem như cũng được, nhiều năm như vậy chưa lập gia đình…”

 

Mạc Từ Tước phát động đôi môi mỏng, ngả ngón chậm rãi kể ra thành tựu và cuộc sống của ông ta trong mấy năm nay, Tô Thành chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh từ trong xương chui vào, ông ta khiếp sợ nhìn Mạc Từ Tước trước mắt.

 

Thời gian ngắn như vậy, Diệp quản gia đã thu thập hết tất cả mọi chuyện của ông đến trên tay người đàn ông này.

 

Dù là hơn ba mươi năm trước, hay là hơn ba mươi năm sau, ông ta ở trước mặt Mạc Từ Tước, đều không hề có tôn nghiêm!

 

Nhưng, Tô Thành biết chỗ đau của Mạc Từ Tước ở đâu, ông ta nhanh chóng nói: “Mạc Từ Tước, đã nhiều năm như vậy rồi, mày muốn phụ nữ nào mà chẳng có, tại sao còn muốn dây dưa Anh Lạc, Anh Lạc chưa từng thích mày, dù cho một chút xíu cũng không có, mày làm cái gì cũng đều là đang tự mình đa tình.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK