Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 774:

 

AI Lê Hương kinh sợ hét lên, cả người toát mồ hôi lạnh, cô gần như nhảy dựng chui vào trong lòng Mạc Tuân, vươn hai tay nhỏ bé ôm chặt vòng hông rắn chắc của anh: “Đáng sợ quá, đáng sợ quá đi mắt.” Cả gương mặt Mạc Tuân ẩn trong bóng tối, âm trầm không nên lời: “Bây giờ mới biết sợ, vậy cô còn ở vùng cắm địa này làm cái gì? Vừa rồi tôi thấy cô chạy như điên tới chỗ vách đá này, nêu như không phải tôi kéo cô lại, cô đã ngã xuống rôi?

 

Lê Hương chưa tỉnh hồn: “Nhưng là vừa rồi tôi không nhìn thấy vách núi, tôi rõ ràng thấy một cây đại thụ mà, còn có bảo rương thứ hai mẹ lưu lại cho tôi mà.” “Vậy cái bảo rương kia bây giờ đang ở đâu?” *Tôi.. Tôi không biết.” Lê Hương vùi đầu nhỏ vào lồng ngực ấm áp rộng lớn lại rắn chắc của anh, sợ đến mức không chịu ngắng đầu.

 

Vừa rồi cô rõ ràng nhìn thấy, chẳng lẽ là… hoa trong gương, trăng dưới nước thôi ư? Lê Hương cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, lẽ nào nơi này có huyền diệu châm pháp gì đó, phàm là người vào đây, đều sẽ thấy được thứ mà bản thân khát vọng nhất từ nội tâm, lộ ra vẻ tham lam, sau đó điên cuồng hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhảy vào vách đá sâu thẳm kia? Trong lúc nhất thời Lê Hương tâm loạn như ma, nơi đây khắp nơi lộ ra quỷ dị, chuyến đi này khá hung hiểm.

 

Cảm giác được cô bé trong lòng ngoan ngoãn nghe lời, cơn tức của Mạc Tuân tan đi hơn phân nửa, anh vươn cánh tay rắn chắc ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của cô, bảo vệ cô trong lòng mình: “Lê Hương, sao cô lại thích gây sự như thế chứ, cô có thể dừng một chút được không hả?” Lê Hương đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô nâng đôi mắt sáng lên nhìn Mạc Tuân: “Ban nãy lúc anh qua đây, anh thấy cái gì thế?” Nếu như nơi đây có thể để người ta thấy được ảo giác khát vọng nhất từ đáy lòng, thứ cô thấy là bảo rương của mẹ, vậy thứ anh thấy là cái gì? Mạc Tuân rũ xuống mí mắt anh tuấn nhìn Lê Hương: “Thấy được cái gì là cái gì, tôi thấy cô đó, tôi thấy cô chạy về phía vách đá!” Anh thấy là cô? Lê Hương chắn động, anh thấy là cô, lẽ nào là vì khát vọng nhất đáy anh lòng là cô, hay là nói chỉ mình anh mới không bị châm pháp này quấy nhiễu, cái này không trói buộc được anh? “Nghĩ gì thế, ở trước mặt tôi còn phân tâm như vậy, hửm?” Mạc Tuân không vui đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm như nước của cô.

 

Lê Hương nhanh chóng ý thức được chính mình giống như con bạch tuộc bám lên người anh, cô nhanh chóng buông lỏng tay, lui về phía sau mấy bước, kéo ra khoảng cách.

 

Bàn tay to của Mạc Tuân cứng đờ giữa không trung, đồng tử càng thêm sâu: “Lê Hương, cô thật là thực tế, gặp nguy hiểm thì dính vào trong lòng tôi, hết nguy hiểm thì một cước đá văng tôi.” “Tôi không phải ý này, anh trở về đi, tôi còn muốn tìm bảo rương.” Lê Hương xoay người rời đi.

 

Thế nhưng Mạc Tuân nhanh chóng cánh tay rắn chắc bóp chặt rồi vòng eo thon mềm của cô, dùng sức kéo cô vào trong ngực của mình.

 

Lê Hương bất ngờ không kịp đề phòng ngã về phía sau, thân thể mềm mại không xương tiế đụng vào lồng ngực bền chắc của anh, giống như va phải bức tường trên, cô đau đến đỏ mắt, “Mạc Tuân, anh…” “Câm miệng!” Mạc Tuân mắng cô một câu.

 

Lê Hương nhanh chóng nhận ra dị thường của anh, cô theo ánh mắt của anh nhìn về phía trước, vừa nhìn liền hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ thấy trong bóng tối phía trước xuất hiện hai cặp mắt xanh biếc, sau đó hai con chó sói xông vào trong tầm mắt.

 

À hú.

 

Hai con chó sói chằm chằm nhìn bọn họ, tru lên đáng sợ.

 

Đây là lần đầu tiên Lê Hương thấy chó sói, cô sợ đến hai chân mềm nhũn, hai tay nhỏ bé ôm chặt vòng hông của Mạc Tuân, chết cũng không phải buông tay.

 

Mạc Tuân một tay đặt trên đầu vai mềm mịn của cô, ôm cô vào trong ngực, trình độ thực tế của người phụ nữ này đã lần nữa đổi mới nhận thức của anh.

 

“Mạc Tuân, chúng ta sẽ chết ở chỗ này sao?” Lê Hương hỏi.

 

Mạc Tuân phòng bị nhìn hai con chó sói đó: “Không biết, tôi sống, cô sẽ sống, nếu tôi chết, cô liền chết cùng tôi.” Lê Hương ngắng đầu nhỏ nhìn anh: “Vì sao không có khả năng thứ ba, anh chết, tôi sống, không phải anh hùng cứu mỹ nhân đều là như vậy sao?” “Nằm mơ đi! Mạc Tuân tôi cũng không là anh hùng gì, cô không an phận như thé, tôi chết, để cô vui vẻ với thằng khác à? Nếu tôi chết, cô phải chôn cùng tôi!” Mạc Tuân bá đạo nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK