Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1606:

 

Diệp quản gia nghỉ ngờ nhìn Lê Hương.

 

Lê Hương mỉm cười, thanh tuyến thanh lệ: “Diệp quản gia, chuyện con để bà nội làm làm thế nào rồi ạ?”

 

Diệp quản gia nhanh chóng cung kính nói: “Hồi thiếu phu nhân, lão phu nhân nhận nhiệm vụ của cô liền ngựa không ngừng vó đang làm, danh viện thiên kim Đế Đô đều đưa đến trên tay lão phu nhân, để lão phu nhân chọn, chỉ là…

 

thiếu phu nhân, cô muốn tuyển chọn những danh viện thiên kim làm cái gì, vừa rồi thiếu gia gọi điện thoại về, còn nói không biết còn tưởng rằng cô đang tổng tuyển cử hậu cung cho cậu ấy.”

 

Mạc Tuân còn nói thế ư? Tổng tuyển cử hậu cung, anh mơ đẹp quá rồi đấy.

 

Lê Hương nháy mát: “Nếu anh ấy gọi về tiếp, bác liền nói cho anh ấy biết, hậu cung mỹ nữ này không phải chọn cho anh ấy, mà là… chọn cho bố anh ấy!”

 

Cái gì?

 

Diệp quản gia khiếp sợ nhìn vị thiếu phu nhân này của mình, cô… cô lại chọn thiếp cho bố chồng mình?

 

Ánh mắt Lê Hương lại rơi vào Liễu Anh Lạc cùng Tô Thành cách đó không xa, cô chép cái miệng nhỏ: “Mạc Tuân thực sự là một đứa bé đáng thương, bố sắp tuyển thiếp, mẹ sắp gã đi, cản cũng không được rồi”

 

*,” Mồ hôi lạnh trên trán Diệp quản gia ứa ra, ông liên thanh xin tha: “Thiếu phu nhân, cô đừng dọa tôi, cái này…là sao thế?”

 

Lê Hương thần bí câu môi: “Chúng ta trở về thôi.”

 

“Thiếu phu nhân, chúng ta cứ vậy đi?” Diệp quản gia càng ngày càng không rõ vị thiếu phu nhân này đang suy nghĩ cái gì rồi, bên ngoài tiên sinh và phu nhân đã lửa cháy đến nơi rồi, vị thiếu phu nhân này lại không nhanh không chậm, thong dong bình tĩnh.

 

Lê Hương gật đầu: “Đúng nha, đi về.”

 

“Nhưng phu nhân nơi đó…” Diệp quản gia nhìn một chút Liễu Anh Lạc và Tô Thành ở bên ngoài.

 

“Ah,” Lê Hương dường như mới nhớ tới chuyện này: “Diệp quản gia có phải thay tiên sinh nhà mình đau lòng, bất công không ạ? Đon giản thôi, chúng ta liền thay Bác Mạc xả giận, lát nữa tìm mấy người trói chú Tô kia lại, trực tiếp đánh một trận thì tốt rồi.”

 

*” Diệp quản gia nhìn Lê Hương, ý kia là – thiếu phu nhân, cô nói thật à?

 

Lê Hương câu đôi môi đỏ mọng: “Là thật.”

 

Diệp quản gia nhìn đôi mắt trong vắt của thiếu phu nhân nhà mình, bên trong như chứa một sức mạnh an lòng và tin phục không người nào so được, Diệp quản gia hạ quyết tâm, cũng không để ý đánh Tô Thành xong sẽ có hậu quả gì, nói chung chỉ muốn cùng thiếu phu nhân nhà mình một đi tới con đường hắc hóa: “Được, đều nghe Thiếu phu nhân.”

 

Lê Hương rất hài lòng: “Diệp quản gia, chúng ta trở về thôi, mấy ngày nay hình như đóa bạch liên hoa bên người Mạc tiên sinh sắp đón sinh nhật 20 tuổi, chúng ta bây giờ chạy về Hoa Tây còn có thể tiện đường tổ chức cho đóa hoa kia đấy.”

 

Diệp quản gia chấn động tinh thần, chuyện Mạc Nhân Nhân nơi đây xem như đã giải quyết xong, bọn họ sắp khởi hành trở về Hoa Tây, thiếu phu nhân đây là sắp đặt mắt trên người thiếu gia nhà mình và Trầm Tiểu Liên kia.

 

Diệp quản gia ở trong lòng thay thiếu gia Tuân nhà mình yên lặng cầu phúc qua một lần, A Di Đà Phật, thiếu gia, cậu tự cầu nhiều phúc đi!

 

Trên đường cái, Liễu Anh Lạc bị Tô Thành ôm lấy, bà nhanh chóng đẩy Tô Thành ra.

 

Tối hôm qua từ sau khi trở về chỗ Mạc Từ Tước bà một đêm không ngủ, trằn trọc mãi, sáng nay sau khi rời giường chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, vừa rồi nhận được điện thoại Tô Thành, Tô Thành đi tới dưới lầu bà, muốn bà xuống.

 

Bà xuống vội vội vàng vàng, quên mang điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK