Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2101:

 

“Cô ấy hiện tại là Cố thái thái của tôi.”

 

Có Dạ Cần nói một câu.

 

“…, Chủ… Chủ tịch, ngài có phải đã quên, hôn lễ không thành…”

 

“Không sao, cô ấy rất nhanh sẽ là Cố thái thái của tôi.”

 

Thư ký riêng nhìn chủ tịch nhà mình, anh ta nhìn không thấu chủ tịch mình bây giờ đang nghĩ cái gì.

 

“Chủ tịch, chỗ bố ngài?”

 

“Không cần phải để ý đến ông ta, việc ông ta làm, thì cứ để ông ta ở trong tù đi.”

 

“Vậy dư luận bên ngoài?”

 

“Cũng không cần để ý tới.”

 

Thư ký riêng,… Được rồi.

 

Lúc đầu đoàn đội quan hệ xã hội phòng nguy cơ kim bài của Có thị đã trận địa sẵn sàng đón quân địch, mắt mấy buổi tối suốt đêm chuẩn bị, thế nhưng vị chủ tịch đại nhân này nói – các người giải tán hết đi.

 

“Chủ tịch…”

 

“Cậu cũng trở vê đi.”

 

“… Vâng, chủ tịch.” Thư ký riêng cáo từ.

 

Hành lang bệnh viện buổi tối vắng vẻ, Cố Dạ Cần chán chường tựa lưng ra sau ghế, hai tay đút trong túi, thật lâu không động.

 

Lúc này một chuỗi tiếng bước chân vang lên, đi tới trước mặt anh.

 

Cố Dạ Cần câu môi: “Ông nội, ông đã đến rồi?”

 

Trước mắt chính là Cố lão gia tử.

 

Đôi mắt trầm đục của Cố lão gia tử nhìn Có Dạ Cẩn: “A Cần, con biết ta sẽ tới?”

 

Cô Dạ Cân ngâng đâu, hai tay còn đút trong túi, đôi chân dài to lười biếng tùy ý duỗi về phía trước: “Nói đi, tai nạn xe của cha mẹ Diệp Linh có phải là nhóm ông làm hay không, còn có anh trai của cô ấy.”

 

Cố lão gia tử gật đầu: “Đúng vậy.”

 

“Ha.” Cố Dạ Cần không có bắt kỳ bất ngờ, anh cười một tiếng: “Thì ra là vậy, thật sự là các người hại Diệp gia cửa nát nhà tan… tôi thực sự quá buồn cười, tôi còn hận Diệp gia nhiều năm như vậy, tôi con mẹ nó còn tưởng rằng… Diệp Linh là Diệp gia đền cho tôi, thì ra, Diệp Linh là tôi trộm được.”

 

Cố lão gia tử nhìn anh: “A Cần, con định làm gì?”

 

Cô Dạ Cân từ trong túi lây ra một bao thuốc lá, anh rút một điều đặt trên môi mỏng, sau đó dùng bật lửa châm lửa.

 

Ngọn lửa đỏ thắm nhảy múa, chiếu khuôn mặt tuấn tú kia lúc sáng lúc tối, anh không nhanh không chậm hút một hơi thuốc, sau đó chậm rãi phun khói ra: “Hiện tại chúng ta ở trên một cái thuyền, không phải sao?”

 

Cố lão gia tử gật đầu, lão biết người cháu này chắc chắn sẽ không làm lão thất vọng.

 

Kỳ thực chuyện Diệp gia Cố lão gia tử cũng không còn định lừa gạt Cố Dạ Cần, một khi Cố Dạ Cần đã biết, anh sẽ là lực lượng cường đại nhất hậu thuẫn bảo vệ Cô gia.

 

“A Cần..” Cố lão gia tử muốn nói chuyện.

 

“Tôi biết nên làm như thế nào, ông đi đi, tôi hiện tại không muốn thấy ông, các người.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK