Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1731:

 

Anh chỉ có thể đứng ở nơi này, từ xa nhìn cô.

 

Cô từ nhỏ đã sinh trưởng ở trong ánh dương, là đóa hồng yếu ớt được che chở, mà anh từ nhỏ sinh trưởng trong hắc ám và dơ bẩn, muốn phá hủy nhát chính là kiểu như cô, nhưng, muốn có được nhất cũng là cô.

 

Lúc này phía trước Diệp Linh ngẳng đầu, thấy được anh.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Cố Dạ Cần thu hồi tâm tư, sau đó nhấc chân dài, đi tới bên cạnh cô.

 

Ánh mắt Diệp Linh rơi vào má phải của anh, vừa rồi một cái tát kia Có Hiền đánh hết sức lực, nên má phải của anh hồng hồng, mơ hồ có thể thấy dấu tay: “Bác Cố đánh anh?”

 

Có Dạ Cần câu môi: “Thấy rồi còn hỏi?”

 

“Bác Cố vì sao đánh anh, hai người cãi nhau?” Diệp Linh tiến lên, giơ bàn tay nhỏ lên sờ sờ lên vết đỏ trên khuôn mặt tuần tú ấy.

 

Có Dạ Cần vươn tay, kéo lại bàn tay nhỏ bé của cô, anh móc môi thành đường vòng cung tà nịnh: “Bố anh cấm anh tới quấy rầy em.”

 

“Vậy đáng đời! Nên để cho bố anh đánh chết anh!” Diệp Linh giận anh liếc mắt, trực tiếp rút tay mình về.

 

Lúc này Có Dạ Cần chú ý tới trên người cô, trong cổ áo khoác ngoài cô lộ ra một đoạn cổ trắng nhỏ, da thịt cô quá mềm, tinh tế trắng nõn thơm ngát, bên trong cô dường như không mặc quân áo.

 

Khuôn mặt tuần tú Cố Dạ Cần thoắt cái liền lạnh xuống: “Diệp Linh, bên trong em không mặc quần áo liền chạy ra ngoài?”

 

Có ý gì?

 

Diệp Linh nhìn anh.

 

Có Dạ Cần đưa ngón tay ra, mò về cổ áo cô.

 

“Bốp”, Diệp Linh trực tiếp hất bàn tay to của anh ra: “Cố Dạ Cần, anh tốt nhất đứng đắn một chút, đừng có táy máy tay chân như trước, anh cũng đừng quên anh bây giờ là người đã có hôn ước.”

 

Diệp Linh xoay người đi vào căn hộ.

 

Thế nhưng Cố Dạ Cẩn chụp bờ vai cô oánh, trực tiếp cưỡng chế xoay cô qua, sau đó đẩy đến trên vách tường.

 

Động tác của anh cũng không dịu dàng, tắm lưng nhỏ mềm của Diệp Linh đụng vào tường, cô đau chau mày liễu, ngũ quan mềm mị cũng lạnh xuống: “Cố Dạ Cần, anh muốn cởi đồ tôi thì cứ nói, có cần phải làm như vậy không?”

 

Có Dạ Cần tràm mặt, căn bản không để ý đến cô, anh giơ’ tay cởi áo khoác ngoài của cô xuống tới, đầu vai cô oánh nhuận chỉ mang chiếc váy ngủ hai dây.

 

“Diệp Linh, em quả nhiên không mặc quần áo!” Anh từ trong hàm răng bật ra một câu như vậy.

 

*.” Người này bị điên rồi hả, cô mặc váy ngủ hai dây! Lẽ nào mặc váy ngủ hai dây trong mắt anh không phải quần áo?

 

“Cố Dạ cần, anh lại bị cái gì kích thích, tôi thích mặc thế nào thì mặc thế ấy, mắc mớ gì tới anh, anh tức giận như vậy làm cái gì, tôi bảo anh cởi truồng sao?”

 

Cô mới vừa tắm xong liền nghe được ngoài cửa có người gõ cửa, cho nên cô mặc áo khoác ngoài rồi ra cửa, có chuyện gì sao?

 

Đây đã là thời nào rồi, lẽ nào phụ nữ ra cửa cũng phải che phủ mình nghiêm nghiêm ngặt ngặt sao, có thời gian rảnh rỗi không bằng giáo dục cho máy tên đàn ông đạo đức của đàn ông một chút, để cho bọn họ khóa nửa người dưới của mình lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK