Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1837:

 

Cố Dạ Cần nhìn Trần Viên Viên trong lòng bàn tay, đầy đầu đều là một màn thấy ở Phượng Vũ Cung, anh đẩy cửa phòng ra, Diệp Linh lắc eo cong mông xoay người, trong mắt anh, anh không nhớ rõ cái gì mà quyến rũ phong tình nữa rồi, chỉ có thân thể đột nhiên cảm am LNNNNE.Đ Ẫ ụ giác làm cho anh vẫn cảm thây, cô ta…rất thiếu!

 

Quá thiếu!

 

Trần Viên Viên thấy ánh mắt anh giống như lửa, đại khái có thể đoán được trong lòng anh cực kỳ yêu thích mình, thế nhưng, cô không hiểu sao vẫn cảm thấy ánh mắt của anh không ở trên người cô, anh dường như thông qua cô ta nhìn một người khác.

 

“Anh trai.”

 

Diệp Linh tới, đi tới sơn trang Louis đưa tiền bao.

 

Quản lí sơn trang Louis vội vã ra đón: “Diệp đại minh tinh, hoan nghênh hoan nghênh, cô ngoài đời quả thực so với trên ti vi còn đẹp hơn gấp trăm lần, có thể ký tên cho tôi được không, con gái của tôi rất thích cô, con bé hy vọng sau này cũng có thể vào vòng giải trí, giống như côi”

 

Diệp Linh nhận lấy bút: “xoát xoát” ký xuống tên của mình, nghe được quản lí nói như vậy, đầu bút cô vừa chuyền, lại viết thêm một câu nói phía dưới chữ ký, sau đó đưa cho quản lí.

 

Quản lí vội vã cảm ơn: “Diệp đại minh tinh, cám ơn cô.”

 

“Không cần khách sáo, tôi muốn biết Cố Dạ Cần Cố tổng ở phòng nào, ví tiền của anh ta rơi ở chỗ tôi, tôi muốn đưa cho anh ấy.” Diệp Linh giơ giơ lên ví tiên trên tay.

 

“Diệp đại minh tinh, Cố tổng thuê hai phòng, hiện tại Cố tổng hẳn đang ở phòng VỊP 603.” Quản lí đưa tay chỉ.

 

“Được, cảm ơn.”

 

Diệp Linh đi đến phòng 603.

 

Quản lí sơn trang Louis đưa mắt nhìn Diệp Linh rời đi, sau đó anh ta cúi đầu, nhìn tờ giấy kí tên kìa, phía dưới chữ kí có một hàng chữ, rất khí phách – cô gái nhỏ, học giỏi cho chị đi nhé!

 

Vòng giải trí có cái gì tốt, con gái vẫn đi học cho giỏi, bình bình đạm đạm mới là thật.

 

Diệp Linh đi tới phòng 603, cô cũng không giơ tay lên gõ cửa, ngoài cửa có mật mã, điền mật mã vào có thể vào.

 

Anh chắc đã lập mật mã nhỉ! Mật mã của anh là gì?

 

Diệp Linh đột nhiên hứng thú, cô giơ ngón tay lên, nhập sáu số.

 

Cô cũng không biết đúng hay không.

 

Lúc này “cạch” một tiếng, mật mã biểu hiện thành công, cửa phòng trực tiếp mở ra.

 

Diệp Linh đi vào, trong phòng là đèn đủ mọi màu sắc, một giây kế tiếp, cô thấy được hai bóng người ở trên ghế sa lon.

 

Cố Dạ Cẩn đứng ở nơi đó, tân sủng tiêu hoa đán quỳ gối trên ghế sa lon, \ đang ở lây lòng anh, tương đôi ra sức…

 

Hàng mi Diệp Linh run lên, bỗng nhiên cứng đờ tại chỗ.

 

Cố Dạ Cần rất cảnh giác, kỳ thực lúc bên ngoài điền mật mã, anh đã biết có người, thế nhưng, đầy đầu anh đều là một màn kia ở Phượng Vũ Cung, mí mắt tuần mỹ di chuyển, người trên ghế sa lon cũng đổi thành người anh mong muốn kia, anh có chút khó kiềm chế.

 

Vốn đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, anh còn đặc biệt ham muốn.

 

Hiện tại “cạch” một tiếng, cửa phòng mở ra, có người đi vào, anh đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo ngạc nhiên bắn qua cánh cửa.

 

Người nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK