Phong Thiên Tuyết vừa bấm điện thoại vừa dặn dò.
VietWriter
Vừa dứt lời thì điện thoại di động của người đàn ông vang lên âm báo có tin nhắn.
Người đàn ông nhìn dãy số tài khoản ngân hàng trên màn hình, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên.
Thú vị đấy!
Lúc này điện thoại di động của Phong Thiên Tuyết lại đổ chuông.
Khi nhìn thấy đó là số của Hạ Văn Triết, Phong Thiên Tuyết tức giận bắt máy, cô mắng vào trong điện thoại: “Đừng thúc giục nữa, tôi không có tiền để thanh toán đâu, tôi không cần công việc ở Thịnh Thiên nữa, được chưa?”
Đọc nhanh ở VietWriter
Sau khi hét xong thì cô lập tức cúp máy, gương mặt đỏ bừng vì tức giận.
Khi nghĩ đến công việc mà mình vừa tìm được đã không còn nữa, Phong Thiên Tuyết rất chán nản, cô ngồi phịch xuống ghế sô pha, cầm ly rượu trước mặt người đàn ông lên rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó nấc một cái rồi phàn nàn…
“Tại anh mà bây giờ tôi không tìm được việc, khó khăn lắm mới tìm được một công việc thì lại bị tên khốn hãm hại.”
“Hả?” Người đàn ông hỏi lại, “Có người ở Thịnh Thiên hãm hại cô?”
“Có nói thì anh cũng không hiểu.” Vốn dĩ Phong Thiên Tuyết không muốn để ý tới anh, nhưng sau khi suy nghĩ lại thì cô vội vàng hỏi: “Đúng rồi, anh có thể thanh toán hóa đơn không? Hết khoảng một trăm mấy chục nghìn…”
“Có thể!”
“Vậy thì tốt quá!”
...
Phong Thiên Tuyết nhờ người đàn ông giúp mình thanh toán hóa đơn phòng VIP, tổng cộng một trăm tám mươi ba nghìn tám trăm tám mươi tám tệ. Cô đau lòng đến mức muốn khóc, nhưng bây giờ điều quan trọng hơn là phải giữ được công việc, dù cô có không muốn đến đâu thì cũng phải suy nghĩ đến tiền mua sữa cho ba đứa nhỏ.
Cô nói một câu với người đàn ông: “Cảm ơn, tôi sẽ khấu trừ vào khoản tiền bồi thường của anh!”
Sau đó cô đi chào hỏi đồng nghiệp, “Tôi đã thanh toán rồi, mọi người chơi có vui không?”
“Vui, vui lắm, cảm ơn Thiên Tuyết.” Các đồng nghiệp liên tục đáp lại.
“Cô thực sự thanh toán hóa đơn rồi sao? Nghe nói tổng cộng hết hơn một trăm tám mươi nghìn đấy.” Một đồng nghiệp cảm thấy khó tin.
“Đúng vậy, đắt lắm đó, tôi đã quẹt cháy tận mấy tấm thẻ tín dụng, sau này phải hít không khí rồi, ha ha.” Phong Thiên Tuyết cười khổ, “Nhưng mọi người vui vẻ là được rồi!”
“Điều này...” Có mấy đồng nghiệp không đành lòng, họ đều nhìn Hạ Văn Triết.
“Vâng.”
Phong Thiên Tuyết không nhận được tin nhắn trả lời từ “con nợ trai bao” nên trong lòng cảm thấy rất không vui, chẳng lẽ tên này định quỵt nợ ư?
Nhân lúc hiện tại còn chưa đi xa, nếu anh muốn quỵt nợ thì cô vẫn có thể quay lại tìm anh, cô lập tức gọi điện thoại cho anh.
Trong phòng VIP, Dạ Chấn Đình đang chuẩn bị rời đi thì điện thoại vang lên, vừa nhìn thấy số điện thoại, anh không khỏi cong môi lên và bắt máy: “A lô!”
“Tại sao anh không trả lời tin nhắn của tôi? Có phải anh định bỏ trốn hay không?” Phong Thiên Tuyết chất vấn.
“Chẳng phải bây giờ tôi đang bận kiếm tiền trả nợ sao?” Dạ Chấn Đình nhanh chóng vào vai.