Chạy đến cửa lại quay về lấy hết tiền trong túi đưa cho thím Chu: “Thím Chu, đây là tiền tối qua tôi kiếm được.”
“Một đêm mà sao cô kiếm được nhiều tiền thế này? Cô chủ, cô chạy gì chứ, ăn sáng đã rồi đi, cô chủ…”
Thím Chu vừa gọi vừa cầm cơm nắm đuổi theo, nhưng Phong Thiên Tuyết đã vào thang máy rồi.
Bà nhìn tiền trên tay, trong lòng vô cùng lo lắng.
Phong Thiên Tuyết dùng hết khả năng của mình để chen vào tàu điện ngầm, ra khỏi tàu lại chạy một mạch, cuối cùng cũng đến công ty đúng giờ.
Ra khỏi thang máy, đầu cô đã đầy mồ hôi.
“Cô làm gì thế? Sếp Dạ rất không thích nhân viên không chú ý đến hình tượng, mau vào nhà vệ sinh chỉnh đốn lại đi” Văn Ly phê phán.
“Vâng” Phong Thiên Tuyết vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau khi chỉnh đốn lại xong, chuẩn bị đi thì bỗng nghe thấy hai nữ nhân viên đang thấp giọng bàn tán.
“Cô biết không? Nghe nói Phong Thiên Tuyết mới đến tầng sáu tám chúng ta có ô dù đấy.”
“Ô dù gì?”
“Không biết, tôi nghe người ở tầng mười ba nói cô ta xảy ra chuyện ở quán bar, là sếp Dạ cứu cô ta ra, tôi cảm thấy quan hệ giữa sếp Dạ với cô ta không bình thường”
“Không thể nào đầu, sếp Dạ đứng trên cao như thế sao có thể thích nhân viên quèn như vậy?”
“Cái đó thì không nói rõ được…”
“Được rồi, chúng ta đừng bàn tán nữa, nếu bị sếp Dạ biết được thì hai chúng ta đều phải đi đấy”
Nghe tiếng động bên trong, Phong Thiên Tuyết vội tránh đi, trong lòng cô rất ngờ vực, A Phân của bộ phận hành chính thật sự không nhìn nhầm sao? Người cứu cô hôm đó thật sự là Dạ Chấn Đình?
Đang suy nghĩ, Phong Thiên Tuyết cảm thấy một luồng hào quang mạnh mẽ từ đối diện ập tới.
Cô ngẩng đầu nhìn, Dạ Chấn Đình đang đi tới, đầu mày cau chặt, sắc mặt u ám.
Cô vội cúi đầu đứng sang một bên.
Dạ Chẩn Đình không hề liếc mắt mà đi thẳng qua người cô.
Nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng cửa, biết anh đã vào phòng làm việc của chủ tịch rồi cô mới thở phào một hơi, nhích từng bước nhỏ chạy về vị trí của mình.
“Hôm nay sếp Dạ không vui, cô phải chú ý, đừng để xảy ra sai sót gì?
Văn Ly thấp giọng nhắc nhở.
“Vâng” Phong Thiên Tuyết gật đầu lia lịa.
“Hôm nay sẽ có vài vị khách đến thăm, tài liệu ở đây, cô chú ý đối chiếu thời gian…”
“Được.” Phong Thiên Tuyết mở tài liệu ra đọc, không ngờ vị khách đầu tiên là Tư Hạo Hiên.
Cô còn đang sững người thì cửa thang máy mở ta, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Trang phục màu kem toa nhã, vừa ngẩng đầu thì ánh mắt đã rơi trên mặt cô, anh ta bỗng sửng sốt.
Chương 208
“Sếp Tư!” Tư Viễn ở phía sau thấp giọng nhắc nhở.
Lúc này Tư Hạo Hiên mới hoàn hồn, mỉm cười hỏi: “Chào em, tôi đến thăm sếp Dạ, đã hẹn trước rồi”
“Chào buổi sáng, sếp Tư, mời đi bên này!”
Phong Thiên Tuyết chào hỏi vô cùng chuyên nghiệp, sau đó dẫn anh ta đi vào rồi giao cho thư ký có thâm niên sắp xếp.
Tư Hạo Hiên nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm rồi đi vào.
Phong Thiên Tuyết ngồi vào vị trí tiếp tục công việc, nhớ đến vẻ mặt u ám vừa rồi của Dạ Chấn Đình, không biết liệu anh có làm khó Tư Hạo Hiên không.
Đang suy nghĩ thì một thư ký vội chạy tới nói với Văn Ly: “Chị Văn, chị mau đến xem đi, chủ tịch nổi nóng ném đồ trúng sếp Tư rồi!”
“Mau lấy hộp thuốc!”
Văn Ly phản ứng nhanh chóng, thận trọng và có kinh nghiệm, bước nhanh về phía phòng làm việc của chủ tịch.
Trái tim Phong Thiên Tuyết như thắt lại, cô rất muốn đi xem nhưng chỉ có thể kiềm nén.
Hơn nữa, bây giờ cô vào đó thì e là sẽ gây rắc rối cho Tư Hạo Hiên.
“Sếp Tư, tôi vừa cầm hộp thuốc đến, sao anh đã ra rồi? Thật sự xin lỗi, hôm nay tâm trạng của chủ tịch không tốt lắm, tôi đưa anh đến bệnh viện…
Giọng Văn Ly truyền tới.
“Không cần” Tư Hạo Hiên đi đến nhà vệ sinh của nhân viên ở chỗ rẽ.
“Cậu Tư Viễn, đây là hộp thuốc, bên trong có thuốc để sơ cứu, cậu xem thử có thể dùng được không?” Văn Ly cầm hộp thuốc thư ký mang tới đưa cho Tư Viễn.
“Cảm ơn” Tư Viễn nhận lấy, “Chị đi làm việc đi, để tôi xử lý được rồi”
“Được.” Văn Ly vội quay lại, dặn dò thư ký khác: “Vùi đầu vào làm việc đi, lát nữa sếp Tự ra đừng có ngó nghiêng lung tung.”
“Vâng” Các thư ký rất biết điều, họ đều hiểu vị chủ tịch đó rời đi cũng cần thể diện, càng bị những ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm thì càng khó chịu.
Phong Thiên Tuyết cau mày đứng tại vị trí của mình, trong lòng rất khó chịu. Cô không hiểu, với địa vị hiện tại của nhà họ Tư, Tư Hạo Hiện tội gì phải hèn mọn mà đi cầu xin Dạ Chẩn Đình?
Mình làm kinh doanh của mình không tốt sao?
Lẽ nào trên đời này chỉ có một khách hàng là Dạ Chấn Đình?
Đang suy nghĩ thì Tư Hạo Hiên đi ra, anh ta dùng khăn tay che trán, Tư Viễn đi phía sau anh ta.
Phong Thiên Tuyết không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, trán anh ta vẫn còn chảy máu, áo vest trắng đã nhuộm đỏ, trông rất thảm hại và phờ phạc.
Trong lòng cô vô cùng khó chịu, hai tay siết chặt lại, rất muốn đi tới hỏi nhưng lại không dám.
Chương 212
Vốn dĩ Phong Thiên Tuyết muốn nói lúc đó mình bị bỏ thuốc nên mơ màng không biết gì, nhưng cô lại thôi.
Dù sao thì đây cũng chẳng phải chuyện vẻ vang, nếu chuyện anh cứu cô chỉ là hiểu lầm thì chẳng phải cô tự để lộ chuyện riêng của mình à?
“Bỏ đi, chuyện này không nói rõ được.” Phong Thiên Tuyết đổi đề tài: “Sếp Dạ, anh thả tôi ra ngoài đi, tôi còn phải làm việc
“Là tôi cứu cô. Nói đi, trả ơn thế nào?” Dạ Chẩn Đình đột nhiên quay lại đề tài này.
“Không phải chứ, thật sự là anh?” Phong Thiên Tuyết vô cùng ngạc nhiên, “Nhưng sao… sao anh lại…”
“Đi uống rượu đúng lúc gặp phải, dù sao thì chó tôi nuôi bị người ta bắt nạt, tôi cũng phải đưa tay ra giúp đỡ chứ, xem như là tích đức hành thiện!” Dạ Chẩn Đình nhả khói, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo.
“Sao có thể. ” Phong Thiên Tuyết hoảng loạn lắc đầu: “Rõ ràng người cứu tôi là… rõ ràng là…”
Trong đầu cô lóe lên bóng dáng của con nợ trai bao, rốt cuộc chuyện này là sao?
“Cô bị người ta bỏ thuốc, dục vọng thiêu đốt cả người, nhiệt tình như lửa, cứ rúc vào lòng tôi.” Dạ Chấn Đình mờ ám trêu chọc cô, “Còn khiến tôi muốn cô.”
“Không thể nào..” Phong Thiên Tuyết cuống quýt ngắt lời anh, tiến lên trước chất vấn: “Rõ ràng người hôm đó cứu tôi là bạn trai tôi, sau đó người tôi nhìn thấy là anh ấy, sao có thể là anh được… a..”
Cô còn chưa nói xong thì đã bị Dạ Chấn Đình kéo vào lòng.
Cô muốn giãy giụa nhưng lại bị anh giam trong vòng tay, hoàn toàn không thể nào cử động được.
“Anh làm gì? Thả tôi ra”
Phong Thiên Tuyết hoảng hốt vặn vẹo cơ thể, nhưng càng như vậy thì càng khơi dậy ham muốn chinh phục của Dạ Chẩn Đình.
“Hôm đó cô không thế này.”
Dạ Chẩn Đình bóp cằm cô, nhìn khuôn mặt đẹp đến không gì sánh bằng của cô và đôi mắt long lanh động lòng người đó, anh không khỏi chộn rộn, máu nóng sôi sục.
“Hôm đó cô sẽ chủ động hôn tôi, như thế này.”
Anh thì thầm, khẽ cắn vào thùy tại cô, nụ hôn nóng như lửa tấn công lý trí cô.
Cả người cô cứng đờ như dây cung căng chặt, giọng nỉ non như tiếng muỗi kêu: “Đừng mà..”
“Và thế này.”
Nụ hôn của anh chầm chậm chuyển động như ngọn lửa thiêu đốt má, cổ, cằm và đôi môi như cánh hoa mềm mại của cô.
Nụ hôn của Dạ Chẩn Đình như ngọn lửa đang xâm chiếm cô, mang theo cả sức nóng hừng hực, khiến lý trí cô hoàn toàn tan rã.
“Không, ưm…”
Chương 213
Cơ thể mềm mại của Phong Thiên Tuyết run rẩy như một chú mèo con đang bất lực.
Cơ thể mềm đi như một vũng nước tan ra trong lòng anh.
Trong đầu có một giọng nói đang liên tục nhắc nhở cô, không được, không được, không được…
Dạ Chấn Đình rất thích cô dịu dàng mềm mại như nước thế này, động tác của anh trở nên mạnh mẽ và sâu hơn, tay cũng từ từ tiến vào váy cô…
“Ưm..” Phong Thiên Tuyết rùng mình, thoáng chốc bừng
tỉnh, vội vàng đẩy anh ra.
Vì đây không ra, lại dùng nhiều sức nên ảnh hưởng đến vết thương trên vai, cô lập tức đau đến mặt mày trắng bệch, toát mồ hôi như mưa…
Dạ Chấn Đình vẫn không nỡ buông cô ra, liếm môi như chưa đã, trong mắt vẫn hừng hực ngọn lửa dục vọng.
Phong Thiên Tuyết lập tức lui ra, lúng túng chỉnh lại váy
áo.
Anh nhìn sắc mặt khó coi của cô, biết đã động đến vết thương nên đi tới kiểm tra.
“Anh đừng qua đây” Phong Thiên Tuyết cảnh giác lùi về sau.
Dạ Chấn Đình cau mày nhưng vẫn gật đầu thỏa hiệp: “OK!”
Ngay sau đó anh búng tay, khóa mật mã của phòng làm việc tự động mở ra.
Phong Thiên Tuyết lập tức rời đi như đang chạy trốn khỏi ma quỷ đáng sợ…
Phong Thiên Tuyết vào nhà vệ sinh rửa mặt, cô dần bình tĩnh, nghĩ kỹ lại chuyện tối đó, rất nhiều suy nghĩ không thể tìm được lời giải.
Cô tìm được số điện thoại của con nợ trai bao trong tin nhắn, do dự xem có nên gọi cho anh không.
Nhớ đến hôm đó mình kiên quyết như vậy, đã một thời gian rồi anh cũng không liên lạc với cô, nếu giờ cô chủ động gọi cho anh thì chẳng phải là cô tự vả mặt mình à?
Hơn nữa, không dễ gì mới vạch rõ quan hệ với tên trai bao đó, nếu liên lạc nữa thì sau này lại phải dây dưa không rõ.
Do dự một lúc, Phong Thiên Tuyết vẫn thoát khỏi giao diện. Rắc rối bây giờ là Dạ Chẩn Đình, anh đã có dục vọng muốn chiếm hữu cô rồi, như vậy thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Có lẽ cô nên rời khỏi Thịnh Thiên.
Hiện tại thu nhập đi hát ở DTT có thể nuôi cả nhà, đợi bên đó ổn định rồi thì cô sẽ nộp đơn xin nghỉ việc ở Thịnh Thiên.
Phong Thiên Tuyết ra quết định, trong lòng cô nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cô cất điện thoại về vị trí yên tâm làm việc.
Lý THiển đi tới, lo lắng sợ hãi hỏi:
Phong thiên Tuyết, sếp dạ không sa thải cô chứ?”
Chương 214
“Tại sao sa thải tôi?” Phong Thiên Tuyết hỏi lại.
“Ban nãy cố cãi anh ấy như vậy mà không sao à?” Lý Thiên nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói: “Tôi thấy sắc mặt anh ấy như muốn ăn thịt người, tôi sợ như sắp chết đến nơi”
“Ừm, quả thực anh ta rất tức giận” Phong Thiên Tuyết vờ như đau buồn: “Mắng tôi thậm tệ một trận rồi đuổi tôi ra ngoài.”
“Chỉ mắng một trận?” Lý Thiến không tưởng tượng nổi.
“Không thì sao?” Phong Thiên Tuyết cười khổ.
“Được rồi, cô may mắn thật…”
Lý Thiến không nói thêm nữa mà xoay người về vị trí của mình.
Phong Thiên Tuyết thầm nghĩ, sau này vẫn nên cách xa tên ma quỷ kia một chút, nếu không công ty lại bịa đặt tin đồn.
Lúc tan làm, vài đồng nghiệp hẹn nhau đi ăn cơm, Phong Thiên Tuyết khéo léo từ chối.
Cô muốn về nhà ở bên các con, tám giờ còn phải đến quán bar làm thêm.
Phong Thiên Tuyết ra khỏi thang máy, chuẩn bị chen chúc trên tàu điện ngầm thì nhận được điện thoại của thím Chu: “Cô chủ, lại xảy ra chuyện rồi, cô mau đến nhà trẻ đi”
Phong Thiên Tuyết vội chạy đến nhà trẻ Trái Táo Nhỏ, cảnh tượng giống như lần trước.
Bạch Lộ với Bạch Thu Vũ khí thế hừng hực ngồi trên sofa, hiệu trưởng Lưu mới đến và cô giáo Trần sợ hãi lo lắng đứng trước mặt họ như thể người giúp việc làm
sai.
Thím Chu che chở cho Nguyệt Nguyệt đứng ở bên cạnh.
Thần Thần, Long Long và Tư Mộ Phong đều không ở đây.
“Thời gian của chúng tôi có hạn, không rảnh để dây dưa
đây, nếu phụ huynh của đối phương không đến thì dứt khoát báo cảnh sát đi” Bạch Thu Vũ ra lệnh cho luật sư
phía sau.
“Vâng, bà Bạch…”
Luật sư lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cảnh sát.
Nguyệt Nguyệt òa lên khóc, đong đưa cánh tay mũm
mĩm, lắc đầu sợ hãi: “Cháu không muốn ngồi tù, cháu không muốn ngồi tù…”
“Tam Bảo đừng sợ, mẹ sắp đến rồi” Thím Chu vội dỗ Nguyệt Nguyệt.
“Bạn nhỏ, đừng sợ” Bạch Lộ cười xấu xa, nói: “Cháu mới ba tuổi rưỡi, cho dù làm sai thì cũng không cần ngồi tù, người ngồi tù là người giám hộ của cháu, chính là mẹ cháu đấy!”
“Cháu không muốn, cháu không muốn mẹ ngồi tù…”
Nguyệt Nguyệt khóc càng đau lòng hơn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên khiến người ta trông mà thương.
“Tam Bảo!”
Phong Thiên Tuyết lao nhanh tới, đau lòng ôm lấy Nguyệt Nguyệt.
“Mẹ!” Nguyệt Nguyệt ôm cổ Phong Thiên Tuyết, khóc đến nỗi không kịp thở: “Mẹ, con xin lỗi…”
“Tam Bảo đừng sợ, có mẹ đây rồi, sẽ không sao đâu? Phong Thiên Tuyết vỗ lưng Nguyệt Nguyệt, an ủi: “Nói cho mẹ biết đã xảy ra chuyện gì nào?”
“Mẹ, con… con làm… mất vòng tay rồi.”
Nguyệt Nguyệt khóc rất đau buồn, giọng nói mơ hồ không rõ ràng.
“Chi bằng để tạo nói nhé” Bạch Thu Vũ cười tươi như hoa nhìn Phong Thiên Tuyết: “Chiếc vòng tay kim cương của cháu ngoại tao trị giá hơn ba mươi triệu bị con gái mày làm mất, mày nói xem có nên đến không?”
“Mẹ, mẹ nói khách sáo thể làm gì?” Bạch Lộ kích động nói: “Rõ ràng là trộm!”
Chương 215
“Cô ăn nói chú ý chút!” Phong Thiên Tuyết tức giận quát.
“Vốn là sự thật…”
“Con đừng nói.”
Bạch Thu Vũ ngắt lời Bạch Lộ, cau mày nháy mắt với cô ta rồi nói với Phong Thiên Tuyết.
“Là trộm hay gì thì cũng chẳng quan trọng, tóm lại là vòng tay do con gái mày làm mất, bọn tao là người biết lẽ phải nên không làm khó trẻ con, vì thế đã gọi phụ huynh đến để nói chuyện, mày nói đi, làm thế nào?”
Từ sau khi bị Dạ Chẩn Đình trừng phạt ở buổi đấu giá lần trước, Bạch Thu Vũ đã thay đổi chiến lược.
Bây giờ bà ta lịch sự và phân rẽ phải trải hơn khi đối diện với Phong Thiên Tuyết, như vậy thì cho dù sau này Da Chẩn Đình có hỏi cũng sẽ không bắt được lỗi gì của bà ta.
“Cho tôi chút thời gian để tôi làm rõ tình hình đã
Phong Thiên Tuyết cũng là người biết lẽ phải, cho dù mẹ con nhà họ Bạch đáng ghét thế nào đi nữa, nếu là con gái có làm mất đồ của người ta thì tất nhiên cô phải chịu trách nhiệm.
“Bọn tao còn phải về để mừng sinh nhật cho cháu ngoại tao”
Bạch Thu Vũ nhìn đồng hồ, “Mười phút được chưa?”
“Được.” Phong Thiên Tuyết bể Nguyệt Nguyệt sang một bên để xoa dịu cảm xúc của cô bé, sau đó cô thấp giọng hỏi thím Chu: “Thím Chu, chẳng phải tối qua tôi bảo thím dẫn Nguyệt Nguyệt đi đưa vòng tay cho cô giáo sao?”
“Đúng vậy, hôm nay tôi đưa bọn trẻ đến trường, không thấy cô giáo Trần đầu nên dặn Nguyệt Nguyệt tự đưa vòng tay cho cô giáo, không ngờ… ôi, đều tại tôi!”
Thím Chu vô cùng tự trách.
“Không sao, thím đừng tự trách, tôi hỏi rõ trước” Phong Thiên Tuyết ôm mặt Nguyệt Nguyệt, dịu dàng hỏi: “Tam Bảo, bây giờ con có thể nói cho mẹ biết đã xảy ra chuyện gì được không?”
“Lúc con đến trường, muốn cầm vòng tay đưa cho cô giáo thì phát hiện không thấy vòng tay đâu nữa” Nguyệt Nguyệt mếu máo, nức nở nói: “Mẹ ơi con xin lỗi…”
“Không sao không sao” Phong Thiên Tuyết vội ôm lấy cô bé: “Tam Bảo, con còn nhỏ, cho dù làm sai thì cũng rất bình thường, mẹ sẽ giải quyết vấn đề cho con, đừng sợ, biết chưa?”
“Mẹ, mẹ sẽ ngồi tù sao?”
Nguyệt Nguyệt ôm chặt cổ Phong Thiên Tuyết, cánh tay nhỏ như củ sen sắp bóp ngạt Phong Thiên Tuyết, như thể thả lỏng ra thì sẽ không thấy mẹ nữa.
“Mẹ sẽ không sao đâu, Nguyệt Nguyệt cũng sẽ không sao, hãy tin mẹ.”
Phong Thiên Tuyết vỗ lưng cô bé rồi nháy mắt với thím Chu.
Thím Chu vội dỗ Nguyệt Nguyệt: “Tam Bảo, chúng ta ra ngoài tìm hai anh nhé? Hai anh đang ở trong lớp tìm vòng tay giúp cháu đấy, chúng ta đi xem thử tìm ra chưa?
“Vâng” Nguyệt Nguyệt lập tức buông tay rồi theo thím Chu ra ngoài, chạy mấy bước lại quay đầu nói với Phong Thiên Tuyết: “Mẹ, bọn con tìm được vòng tay sẽ quay lại ngay”
“Được, đi đi” Phong Thiên Tuyết mỉm cười gật đầu.
“Ôi, sao cô có thể bảo đứa trẻ đó đi, vậy tôi tìm ai để đòi đây?” Bạch Lộ đứng lên.
Chương 216
“Cô tìm trẻ con thì có thể đòi lại được đồ à?” Phong Thiên Tuyết lạnh lùng hỏi: “Vừa nãy chẳng phải cô nói rồi sao, chuyện này tất nhiên do người giám hộ chịu trách nhiệm”
“Chúng tôi không có thời gian dây dưa với cô, trả vòng tay cho tôi hoặc đền tiền, nếu không tôi kiện con gái cô ăn trộm” Bạch Lộ mất kiên nhẫn.
“Cô đúng là không giữ được bình tĩnh, nên học tập mẹ cô đi!” Phong Thiên Tuyết lạnh lùng trưng cô ta.
“Cô..”Bạch Lộ tức đến nỗi mặt mày xám xịt.
Phong Thiên Tuyết phớt lờ cô ta, cô gọi cô giáo Trần và hiệu trưởng Lưu sang một bên để hỏi tình hình.
Chiều hôm qua cô giáo Trần nhìn thấy Tư Mộ Phong đưa vòng tay cho Nguyệt Nguyệt, những chuyện sau đó thì không biết, sau khi chuyện xảy ra thì cô ta đã tìm trong lớp học và sân chơi nhưng không tìm thấy.
Sau khi xảy ra chuyện, hiệu trưởng Lưu đã bảo các giáo viên khác tìm xung
quanh, đồng thời thông báo cho nhân viên của trường kiểm tra camera giám sát, một khi có tin thì lập tức báo cho họ.
“Chúng tôi đã phí một tiếng ở đây rồi” Lúc này, Bạch Thu Vũ nói: “Thời gian của chúng tôi quay giá lắm, không thể tiếp tục lãng phí như vậy, báo cảnh sát đi.
Bây giờ chỉ có thể báo cảnh sát thôi, phải rồi, nhớ thông báo cho truyền thông!” Bạch Thu Vũ vén tóc với vẻ bất lực: “Nếu không, bị người ta nhặt được rồi bán mất thì hỏng bét!”
“Đợi đã” Nghe thấy Bạch Thu Vũ muốn thông báo cho truyền thông, Phong Thiên Tuyết lập tức biến sắc:
“Báo cảnh sát thì báo, sao phải thông báo cho truyền thông?”
“Có cần thông báo cho truyền thông hay không, lẽ nào không phải là tự do của tao sao?”
Bạch Thu Vũ cười khẩy hỏi lại.
“Bà.”
“Luật sư Kim, liên hệ với tất cả truyền thông nổi tiếng trong nước để đăng tin mất trộm, nếu có người nhặt được rồi chịu trả lại thì sẽ thưởng năm triệu, nhưng nếu chợ đen thu mua thì chúng ta sẽ khởi kiện” Bạch Thu Vũ ra lệnh.
“Vâng thưa bà Bạch” Luật sư đó làm theo.
“Phải rồi, tung mấy bức ảnh và video lấy chứng cứ vừa nãy chụp ra đi.”
Nghe đến đây, Phong Thiên Tuyết lòng như lửa đốt, nếu thông báo cho truyền thông thì thân phận của bọn trẻ sẽ bị lộ.
“Chi bằng giải quyết riêng đi!” Phong Thiên Tuyết lập tức nói, “Bà muốn thế nào, có thể nói thẳng!”
“Riêng?” Bạch Thu Vũ cong môi cười.
“Cô tự tát mình hai trăm cái trước đi!” Bạch Lộ nghiến răng nghiến lợi trừng cô.
Phong Thiên Tuyết cau mày, cô biết ngay hai mẹ con này cố ý đến trả thù mà.
“Lộ Lộ..” Bạch Thu Vũ tỏ vẻ trách móc: “Tốt xấu gì thì cũng là họ hàng, sao có thể làm vậy chứ?”
“Mẹ…”
Chương 217
“Hơn nữa nó là người của sếp Dạ, chúng ta không đắc tội nổi đầu” Bạch Thu Vũ như cười như không nhìn Phong Thiên Tuyết: “Chi bằng mày tự nói xem, giải quyết riêng thế nào?”
“Tôi.” Phong Thiên Tuyết nói không ra lời, ba mươi triệu cô hoàn toàn không đền nổi.
“Mày xem, mày hoàn toàn không có cách để giải quyết” Bạch Thu Vũ giơ hai tay ra nhún vai, vẻ mặt bất lực: “Lại không chịu để tạo báo cảnh sát tìm truyền thông, cũng không bồi thường, mày không thể bọn tao mất trắng ba mươi triệu được đúng không? Thế không hợp tình hợp lý.
Hiệu trưởng Lưu, cô giáo Trần, hai người nói xem, làm gì có chuyện bắt nạt người ta thể được.
“Đúng, đúng.” Hiệu trưởng Lưu cười gượng gật đầu.
Cô giáo Trần là một người thật thà, khẽ nói: “Mẹ Tam Bảo, chiếc vòng tay này do Nguyệt Nguyệt làm mất, cá nhân tôi thấy, hay là cô bồi thường cho họ đi?”
“Ôi, cô giáo Trần nói rất công bằng” Bạch Thu Vũ tỏ vẻ ấm ức, “Mày đã không thể đưa ra được cách giải quyết thì bọn tao chỉ có thể giải quyết theo nguyên tắc chung thôi.”
Nói xong, Bạch Thu Vũ đứng lên…
“Đợi đã” Phong Thiên Tuyết đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô vội lấy đồ trong túi ra: “Tôi thế chấp cái này cho bà.”
Bạch Thu Vũ nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền ruby trong tay cô, ngay cả hộp cũng chẳng có, cứ thể được gói trong khăn giấy, nhưng cho dù vậy thì ruby vẫn phát ra ánh sáng lấp lánh.
“Đây chẳng phải sợ dây chuyền ruby đấu giá lần trước sao?” Bạch Lộ nhìn. thấy sợi dây chuyền ruby thì mắt sáng lên: “Chắc không phải giả đấy chứ?”
“Tao xem thử” Bạch Thu Vũ cầm lấy xem kỹ rồi nhanh chóng xác định: “Là thật!”
“Sợi dây chuyền ruby này trị giá một trăm triệu, thế chấp cho các người thì vẫn còn dư, đợi tôi tìm được vòng tay của các người rồi thì đổi lại” Phong Thiên Tuyết vẫn không nỡ.
“Nếu không tìm được thì sao?” Bạch Lộ chất vấn: “Sợi dây chuyền này xem như cô đền cho tôi!”
“Vậy sao được? Hai thứ này có giá trị khác nhau, tìm không được thì tôi sẽ nghĩ cách bồi thường cho các người. Nhưng sợi dây chuyền này tôi vẫn phải chuộc về, các người không được làm mất” Phong Thiên Tuyết lo lắng.
“Phải có thời hạn chứ, trong vòng bảy ngày, nếu mày tìm được vòng tay thì tạo trả cái này cho mày” Bạch Thu Vũ nhướng mày cười.
“Nếu tìm không được thì cầm ba mươi tám triệu đến bồi thường, tạo cũng sẽ trả cho mày. Nếu mày không tìm được vòng tay cũng không bồi thường thì sợi dây chuyền này thuộc về tao!”
“Chuyện này..” Phong Thiên Tuyết hơi do dự.
“Nếu mày không đồng ý thì giải quyết công khai, báo cảnh sát, tìm truyền thông.”
“Tôi đồng ý” Phong Thiên Tuyết hoàn toàn không nói gì được nữa.
“Được, vậy ký thỏa thuận đi, hiệu trưởng Lưu và cô giáo Trần làm chứng”
Sau khi ký thỏa thuận, mẹ con nhà họ Bạch cầm sợi dây chuyền ruby và rời đi với vẻ đắc ý.
Chương 218
Hiệu trưởng Lưu và cô giáo Trần cũng đến phòng giám sát để hỏi thăm tình hình.
Phong Thiên Tuyết đang chuẩn bị đi tìm bạn trẻ thì một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng: “Vì sao không tìm tôi?”.
Toàn thân Phong Thiên Tuyết run lên, cô quay đầu lại thì thấy gương mặt tuấn tú của Tư Hạo Hiên, gần đây anh ta đã gầy đi không ít, sắc mặt cũng có chút hốc hác.
Hồi chiều ở Thịnh Thiên, anh ta bị Da Chấn Đình đánh cho chảy máu đầu, bây giờ lại được băng bó một lần nữa, còn thay quần áo mới, nhưng nỗi chua xót trong lòng vẫn không thể nào xua tan đi được…
“Em biết tôi có thể giải quyết vấn đề giúp em, nhưng tại sao lần nào em cũng phải tự mình chống chọi?” Tư Hạo Hiên cau mày hỏi cô.
“Làm người luôn phải dựa vào chính mình” Phong Thiên Tuyết cười khổ.
Tư Hạo Hiên cảm thấy đau khổ, đưa tay ra định ôm cô.
Cô vô thức lùi về phía sau, tay anh ta khựng lại, sau đó Tư Hạo Hiên lập tức thu tay về với vẻ thất vọng, nở nụ cười tự giễu: “Tôi quên mất rằng em đã không còn thuộc về tôi nữa rồi…”.
Một câu nói u buồn cùng hành động thể lượng như vậy đã khiến trái tim Phong Thiên Tuyết xúc động một cách sâu sắc.
Nếu anh ta vẫn tiếp cận và dây dưa với cô như trước đây, thì cô nhất định sẽ kháng cự và thấy phản cảm.
Nhưng sự kiềm chế nhẫn nhịn cùng nỗi thất vọng của anh ta lại khiến cô đau xót.
Chuyện của quá khứ ùa về trong lòng, cô nhớ tới lần đầu tiên hai người ôm nhau năm mười sáu tuổi, anh ta cũng như thế này, muốn đến gần cô nhưng lại dè dặt kiềm chế…
Thứ tình cảm có duyên nhưng không có phần giống như tình cảm giữa hai người, cuối cùng chẳng còn lại gì.
“Chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết.” Phong Thiên Tuyết khẽ nói, “Còn bản thân anh nữa, tội gì phải tự làm khó mình như vậy? Chuyện làm ăn lớn
như thế, ngoài Thịnh Thiện ra thì còn có rất nhiều khách hàng”
“Em không cần quan tâm đến chuyện này…” Tư Hạo Hiên không muốn nói về chủ đề này, “Đừng vì tôi mà chống đối Dạ Chẩn Đình, đừng tự tạo nguy hiểm cho chính mình.”
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không như vậy đầu” Phong Thiên Tuyết cố ý giữ khoảng cách, cô lùi về phía sau nửa bước, “Sếp Tư, có lẽ vợ và mẹ vợ của anh vẫn chưa đi xa đầu, anh mau đi đi, đừng để họ hiểu lầm”
“Sợi dây chuyền là do Mộ Phong tặng cho Nguyệt Nguyệt nên không cần phải đền, tôi sẽ giải quyết chuyện này.”
“Cách giải quyết tốt nhất của anh chính là giữ khoảng cách với tôi” Phong Thiên Tuyết ngắt lời anh ta, cô nghiêm nghị nhắc nhở, “Anh càng tỏ ra quyến luyến không quên được tôi thì hai người họ lại càng đeo bám tôi tới cùng.”
Nghe những lời này, Tư Hạo Hiên chỉ im lặng, một lúc lâu sau anh ta không nói gì mà chỉ quay người rời đi.
Phong Thiên Tuyết nhìn theo bóng lưng của anh ta và thở dài một hơi…
Cô cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng dù sao thì chuyện khiến người ta tiếc nuối đều không quay trở lại được…
“Mę ơi..
Cô đang định bỏ đi thì giọng nói của ba đứa trẻ đột nhiên vang lên…
Phong Thiên Tuyết vừa xoay người thì Nguyệt Nguyệt đã nhào vào vòng tay cô, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm vào ngực cô, cô bé hỏi với đôi mắt rưng rưng: “Mẹ ơi, chúng con không tìm thấy sợi dây chuyền, phải làm sao bây giờ ạ?”
“Mẹ ơi, mẹ của Tư Mộ Phong nói rằng sợi dây chuyền đó trị giá hơn ba mươi triệu, có thật là vậy không ạ?”
Chương 219
Thần Thần nhíu mày và hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Hơn ba mươi triệu là bao nhiêu ạ?” Nguyệt Nguyệt nghiêng cái đầu nhỏ và nhìn anh trai với vẻ mặt lo lắng.
“Đồ ngốc, đó là số tiền mà cả đời mẹ cũng không thể kiếm được” Long Long buột miệng nói, vừa nói xong thì lập tức che miệng lại và nhìn Phong Thiên Tuyết với vẻ áy náy, “Mẹ ơi, mẹ đừng lo lắng, đợi Long Long trưởng thành là có thể kiếm được tiền rồi ạ”.
“Đứa trẻ ngốc” Phong Thiên Tuyết xoa đầu Long Long, sau đó lại sờ mặt Thần Thần, ôm Nguyệt Nguyệt và nói: “Đừng lo lắng, mẹ đã đền tiền cho họ, chuyện này được giải quyết êm đẹp rồi!”.
“Thật sao ạ?” Ba đứa trẻ vô cùng ngạc nhiên.
“Thật đấy, gần đây mẹ làm việc vô cùng xuất sắc và kiếm được rất nhiều tiền, nên mẹ đã đền tiền sợi dây chuyền cho họ rồi!” Phong Thiên Tuyết tỏ vẻ ung dung thoải mái.
“Yeah, tốt quá!” Ba đứa trẻ lớn tiếng reo hò.
“Được rồi, các con về với bà trước đi, mẹ còn có việc phải làm nên sẽ về nhà
muộn!”
“Vâng, Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Bảo sẽ ngoan ngoãn ạ!”
Sau khi thím Chu dẫn đám trẻ rời đi, Phong Thiên Tuyết lập tức chạy đến lớp học, nằm rạp xuống mặt đất và tìm kiếm…
Trong lớp học không có, cô lại đến sân chơi, xe của trường, thậm chí còn tìm cả trong nhà vệ sinh, không bỏ sót bất kỳ ngõ ngách nào.
Sau khi tìm kiếm một lượt thì quần áo trên người cô đã vấy bẩn, đầy bụi bặm và vết bẩn như thể giẻ lau vậy.
Trời tối dần, giáo viên và công nhân trong trường lần lượt ra về.
Hiệu trưởng Lưu khuyên nhủ: “Mẹ Tam Bảo à, hay là cô về nhà trước đi, ngày mai đi làm chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm. Tôi cũng đã gửi thông báo nội bộ rồi, nếu có ai nhìn thấy sợi dây chuyền đó thì nhất định sẽ giao cho tôi”
“Tôi muốn tiếp tục tìm” Phong Thiên Tuyết đang lục tung thùng rác, “Hiệu trưởng Lưu, bà không cần phải lo lắng cho tôi đâu, tôi sẽ tìm đến tám giờ rồi đi.”
“Thực ra chúng tôi đã tìm những chỗ này rồi.” Ban đầu hiệu trưởng Lưu còn muốn thuyết phục cô, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ cố chấp của cô, bà ấy lại không đành lòng mà chỉ nói thêm, “Vậy tôi đi trước đây, cô dùng chiếc đèn pin này đi”
“Cảm ơn bà” Phong Thiên Tuyết nhanh chóng cầm lấy đèn pin, “Đúng lúc tôi cần cái này.”
Hiệu trưởng Lưu xoay người rời đi, khi bước tới cửa thì gặp cô giáo Trần đang chuẩn bị tan làm, bà thấp giọng cảm thán: “Haiz, đáng thương cho tấm lòng người làm ba làm mẹ…”
“Một người phụ nữ nuôi ba đứa trẻ, thật vất vả biết bao.” Cô giáo Trần không nhịn được mà nói, “Không biết ba của bọn trẻ đang ở đâu, thật là vô trách nhiệm”
“Chắc là gia đình đơn thân…”
“Hôm nay mẹ của Mộ Phong cứ mảng ba đứa trẻ đó là có mẹ sinh ra nhưng không có ba nuôi dưỡng, cho nên mới đi ăn trộm đồ. Tôi cũng cảm thấy khó nghe nên khuyên cô ta đừng như vậy, nhưng cô ta lại nhảy dựng lên, chỉ vào mặt tối và mắng chửi, còn nói muốn đuổi tôi, đúng là giỏi thật đấy!”
“Mợ Tư này có tiếng là kiêu ngạo và ngang ngược, đừng có chọc vào cô ta.”
“Rõ ràng là Mộ Phong tự tặng sợi dây chuyền cho Nguyệt Nguyệt, bây giờ mẹ thằng bé lại muốn kiện người ta tội trộm cắp, đúng là vô lý!”
“Vậy cũng hết cách, xét theo pháp luật thì không có quy định về việc trẻ em tặng quà cho nhau, đặc biệt là đồ vật có giá trị như vậy, thế nên lần này họ đã chiếm hết lý lẽ!”
Chương 220
“Tôi hiểu nên mới không dám nói gì. Nhưng mợ Tư kia cũng không thể mắng trẻ con như vậy được, cô ta cứ mở miệng là chửi con hoang. Nguyệt Nguyệt khóc đến nỗi run cả người, tôi thấy rất đau lòng.”
“Quả là độc ác, hơn nữa còn thâm độc. Cô nhìn mà xem, mẹ của Tam Bảo đã đến rồi mà cũng không dám mắng cô ta!”
“Đúng vậy, phụ huynh như vậy thật là đáng sợ, tôi phải cầu nguyện cho Mộ Phong đừng bao giờ xảy ra chuyện gì trong tiết của tôi, nếu không thì tôi sẽ chết chắc!”
“Không chỉ mình cô mà cả nhà trẻ đều chết chắc luôn…”
“Thật xui xẻo khi gặp phải người nhà thế này!”
Giọng nói của hai giáo viên rất thấp, nhưng trong buổi tối yên tĩnh này, Phong Thiên Tuyết vẫn nghe thấy tiếng họ nói chuyện.
Bàn tay cầm đèn pin của cô siết chặt đến phát run, trong mắt lóe lên lửa giận dữ dội…
Cô biết mẹ con nhà họ Bạch độc ác nham hiểm, nhưng không ngờ lại “cực phẩm” như vậy.
Trong lúc không có cô, bọn họ lại dùng ngôn từ độc địa như vậy để làm tổn thương con cô!!!
“Reng reng reng…”
Đột nhiên thím Chu gọi điện thoại đến, Phong Thiên Tuyết hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc rồi mới bắt máy: “Thím Chu!”
“Cô chủ, cô vẫn đang ở nhà trẻ sao?”
“Đúng vậy, tôi đang tìm sợi dây chuyền, có chuyện gì vậy.”
“Nguyệt Nguyệt bị sốt rồi…”
“Hả? Tôi sẽ lập tức về ngay.”
Phong Thiên Tuyết bắt một chiếc xe và vội vàng về nhà.
Nguyệt Nguyệt đang nằm ngủ mê man trên giường, gương mặt bụ bẫm đỏ như bị lửa thiêu.
Thím Chu đang lau người cho Nguyệt Nguyệt bằng khăn ướt.
Thần Thần dùng một tay chườm túi đá lên trán Nguyệt Nguyệt, tay kia đo nhiệt độ cơ thể của cô bé.
Long Long thì đang đút nước cho Nguyệt Nguyệt, cậu bé dùng chiếc thìa nhỏ đút từng chút nước vào miệng Nguyệt Nguyệt, tay kia thì cầm khăn lau
miệng cho cô bé.
“Tam Bảo, Tam Bảo, mẹ đây…”
Phong Thiên Tuyết sờ trán Nguyệt Nguyệt thì thấy trán cô bé rất nóng.
“Mẹ ơi..” Nguyệt Nguyệt mơ màng lẩm bẩm, “Mẹ ơi, con có ba phải không ạ? Con không phải là con hoang, không phải.”
Khi nghe thấy câu này, nước mắt Phong Thiên Tuyết lập tức tuôn rơi…