Phong Thiên Tuyết há hốc mồm, giải thích như vậy hình như cũng hợp lý.
Cho nên... cô đúng là tự mình đa tình sao?
"Cho nên cô thật sự đã tự mình đa tình, tự mãn, tự đòi mất mặt!"
Dạ Chấn Đình dường như biết cô đang suy nghĩ gì, cho ra đáp án luôn.
"Không ngờ cô lại cho rằng tôi thích cô à?" Dạ Chấn Đình cong môi, cười lạnh giễu cợt, "Ôi, thật nực cười, tôi giống kẻ mù mắt sao?"
Phong Thiên Tuyết bị anh dỗi cho không trả lời được, cúi đầu, xoắn ngón tay, quả thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
"Cô nhìn lại lần cuối đi!"
Dạ Chấn Đình cầm lấy vòng cổ hồng ngọc lắc qua lắc lại trước mắt cô. Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã hạ cửa kính xe và ném thẳng nó ra ngoài...
"A!" Phong Thiên Tuyết trợn tròn mắt, kinh ngạc hét lên chói tai, "Anh... anh điên rồi sao? Đó là một trăm triệu!"
"Dừng xe!" Dạ Chẩn Đình ra lệnh.
Chiếc xe dừng lại.
"Lăn!" Dạ Chẩn Đình phẫn nộ hét lên.
Phong Thiên Tuyết cũng không dám nói một câu nào, vội vàng xách váy xuống xe.
Dạ Chẩn Đình thấy cô là bực mình, đạp mạnh vào mông CÔ.
"Á!" Phong Thiên Tuyết lập tức ngã xuống, nằm trên đường như con ếch, đau đến mức phải hít sâu một hơi.
Lôi Vũ và Dạ Huy nhìn thấy cảnh này đều há hốc mồm nhưng không dám hỏi nhiều.
"Lái xe" Dạ Chẩn Đình ra lệnh rất tuyệt tình.
"Vâng!"
Chiếc Rolls Royce nhanh chóng lao đi.
Phong Thiên Tuyết từ dưới đất bò dậy, phải chỗ tay bị
trầy xước, sờ chỗ vết thương bị đau rồi xách váy vội vàng quay lại.
Chắc cái vòng cổ không bị ném qua xa chứ... Cô hy vọng có thể tìm lại nó
Phong Thiên Tuyết cuối xuống tìm vòng ngọc, bây giờ đang khuyu, tối lắm, méo tìm được đâu.( này mình chém ^.^)