VietWriter
Tư Hạo Hiên ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi Nguyệt Nguyệt: "Bạn nhỏ, Tư Mộ Phong đã bôi thuốc màu lên tóc cháu à?"
"Đúng ạ" Nguyệt Nguyệt chu cái miệng nhỏ, tức giận nói, "Cậu ta bắt nạt cháu trước, hai anh cháu cảnh cáo cậu ta nhưng không đánh cậu ta đâu. Là cậu ta nổi giận tự ném quả cầu thủy tinh ra ngoài cửa sổ..."
Đọc nhanh ở VietWriter
"Được, bác biết rồi" Tư Hạo Hiên chân thành xin lỗi ba đứa trẻ, "Bác thay mặt Tư Mộ Phong con trai bác xin lỗi ba bạn nhỏ và mẹ của các cháu!"
Hiệu trưởng Hoàng thấy vậy thì hoàn toàn ngơ ngác. Cô giáo Trương cũng vô cùng kinh ngạc.
Mà thím Chu lại vui mừng thở phào nhẹ nhõm. Cậu chủ Tư không thay đổi!
Phong Thiên Tuyết nhìn chằm chằm vào Tư Hạo Hiên. Anh ấy vẫn phong độ, là một chính nhân quân tử như trước đây...
"Mẹ.." Thần Thần kéo vạt áo của Phong Thiên Tuyết khẽ hỏi, "Chúng
ta phải tha thứ cho Tư Mộ Phong sao?"
Phong Thiên Tuyết đang muốn nói, Tư Hạo Hiên lại nói, "Tối về, bác sẽ phạt Tư Mộ Phong đồng thời trao đổi với mẹ thằng bé, để cô ấy đến trường học xin lỗi các cháu"
"Ừ." Hiệu trưởng Hoàng hoàn toàn ngây người, trong đầu chấn động. Bà ta đang nghĩ, có phải Phong Thiên Tuyết có có địa vị cao hơn hoặc... ba đứa bé này chính là con riêng của Tư Hạo Hiên?
"Mặt khác..." Tư Hạo Hiên quay đầu nhìn hiệu trưởng Hoàng, "Tôi đã gọi điện thoại cho các thành viên hội đồng quản trị khác, hiệu trưởng Hoàng thật sự không thích hợp để quản lý trường học, vẫn nên tìm công việc khác đi."
"Cậu Tư..."
"Hiệu trưởng Hoàng!" Tư Hạo Hiên ngắt lời bà ta, "Tôi đã nghe hết những lời bà vừa nói với cô Phong rồi. Không sai, tôi nói một câu có thể làm một người mất hết tương lai nhưng người đó không phải là cô Phong mà là bà!"
"Bà tốt nhất nên thành khẩn xin lỗi bọn họ rồi yên tĩnh rời đi, tôi còn có thể để cho bà một con đường sống" Tư Hạo Hiên cảnh cáo.