Tên này nằm bộ dạng ung dung thoải mái nằm trong bồn tắm, hoàn toàn không thể nhìn thấy hình xăm sau lưng anh…
Nghĩ rồi, Phong Thiên Tuyết cố ý nói: “Sếp Dạ, tôi không hiểu tại sao anh lại ép tôi ký vào thỏa thuận trả nợ đó, lẽ nào vì anh thích tôi sao? Nhưng tôi đã có bạn trai rồi.”
Dạ Chấn Đình nhíu mày, lạnh lùng nhỏ giọng mắng: “Cút.”
“Thật đấy, không lừa anh đâu” Phong Thiên Tuyết lo lắng “Bạn trai tôi vừa cao vừa đẹp trai lại đối xử với tôi rất tốt, mỗi lần tôi có chuyện gì anh ấy đều kịp thời đển cứu tôi, hơn nữa anh ấy…”
“Lần này là ai cứu cô?” Dạ Chấn Đình mở mắt ra, nhìn cô bằng ánh mắt nhìn một kẻ ngốc, “Còn lần trước, lần trước nữa…”
“Đúng vậy, anh cũng đã nhiều lần cứu tôi, nhưng anh ấy khác…” Phong Thiên Tuyết suy nghĩ một chút rồi cố ý nói, “Anh ấy là bạn trai đầu tiên của tôi, tôi sẽ không chia tay anh ấy đâu”
“Ồ, vậy anh ta làm nghề gì?” Dạ Chấn Đình nhướng mày.
“Anh ấy.” Phong Thiên Tuyết do dự và nói đầy ẩn ý, “Công việc phục vụ”
Cô bây giờ vẫn không hoàn toàn chắc chắn rằng Dạ Chấn Đình là call boy, nếu không phải thì sao?
Cô vẫn không nên tiết lộ thân phận của call boy, để Dạ Chấn Đình có cơ hội trả thù.
“Phục vụ gì?” Dạ Chẩn Đình bẫy lại cô.
“Đó là… cái đó…” Phong Thiên Tuyết không nói ra được, nhưng cô lại không giỏi nói dối nên viện cớ “Tại sao tôi phải nói cho anh biết?”
Dạ Chẩn Đình lười để ý đến cô, giơ tay làm động tác mau cút đi.
Phong Thiên Tuyết thấy mình đã thất bại trong công việc moi tin tức, chỉ có thể rời đi trước.
Nhưng khi cô quay người lại, đầu gối không cẩn thận đập vào tường, đau đến tê dại, cô kêu lên một tiếng, ngồi xổm xuống đất bóp chân.
“Sao lại có một người phụ nữ ngu ngốc như cô vậy?” Dạ Chẩn Đình vô cùng hạn hán lời, “Lợn còn thông minh hơn cô!”
“Hu hu… đau chết đi được.” Phong Thiên Tuyết ngồi xổm trên mặt đất khóc, “Đau quá…”
Nhìn thấy cô khóc đau lòng như vậy, Dạ Chấn Đình không khỏi mềm lòng, vậy là đứng dậy đi tới.
Phong Thiên Tuyết đang ngồi xổm trên mặt đất, mắt không khỏi sáng lên khi nghe thấy âm thanh phía sau, cơ hội đến rồi…