Cô đã nói rõ như vậy, anh ta còn hỏi có ý gì à?
Anh ta cứ nhất quyết muốn người ta nói trắng ra sao?
Phong Thiên Tuyết rất muốn trợn mắt nhưng vẫn cười tươi như hoa:
"Tôi không biết tại sao anh đối xử tốt với tôi như vậy, đưa tôi về nhà chữa bệnh, tặng tôi món quà đắt tiền, còn trút giận cho tôi...
Những việc này đều khiến tôi rất cảm động. Sau này có cơ hội, tôi chắc chắn sẽ cố gắng báo đáp lại anh nhưng không thể vì vậy mà tiếp nhận anh... vì... vì.."
Dạ Chẩn Đình không nói lời nào, chỉ ung dung nhìn cô, chờ cô nói hết.
"Bởi vì tôi không xứng với anh" Phong Thiên Tuyết lại nói tiếp, "Tôi không có thân phận, không có địa vị, không có gia thế, không có gì cả, còn có một quá khứ tệ hại..."
"Những điều đó đều không quan trọng"
Dạ Chẩn Đình ngắt lời cô, "Cô còn có lý do gì khác không?"
"Hả?"
Phong Thiên Tuyết sửng sốt.
Cái này cũng không được à? Có phải làm sao đây? Chẳng lẽ cô phải nói thật mình có ba đứa con?
Không được, nói ra sẽ rất rắc rối nhỉ?
Nhỡ anh ta thẹn quá thành giận, làm hại ba đứa bé thì sao?
Loại người luôn thay đổi thất thường, vui buồn không rõ như anh ta, chuyện gì cũng có thể làm được.
Nhưng cô không nói vậy, còn có thể nói gì nữa?
"Hử?" Dạ Chấn Đình bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Còn... tôi... tôi... tôi đã từng ngủ với trai bao" Phong Thiên Tuyết buột miệng nói ra, sau khi nói xong lập tức vui mừng vì sự thông minh nhanh trí của mình, "Chuyện này... anh cũng có thể chịu được sao?"
Dạ Chẩn Đình nhíu mày thoáng tức giận: "Cô ngủ với trai bao mấy lần?"
"Một" Phong Thiên Tuyết giơ một ngón tay lên, sợ hãi nói, "Tôi chỉ ngủ một lần, còn lên trang đầu nữa, chắc hẳn có rất nhiều người biết."
"Đó là chuyện trước kia, sau này cô không ngủ với trai bao nữa là được." Dạ Chấn Đình đã dùng hết sự kiên trì cuối cùng, "Cô không còn vấn đề gì nữa chứ?"
Vậy còn chưa đủ à?
Rốt cuộc anh phải thích tôi mới mức nào chứ?
Phong Thiên Tuyết càng hoảng loạn hơn. Không xong rồi, người đàn ông này đã lún quá sâu, tôi từ chối anh ta nữa, liệu anh ta có thể vì yêu sinh hận không?