“Kiếm được bao nhiêu tiền thì cũng là giá trị lao động của tôi” Phong Thiên Tuyết giận dữ quát: “Cho dù có ngày tôi thật sự nghèo đến nỗi không có cơm ăn thì tôi cũng sẽ đến quán bar làm gái chứ không tìm đến sự giúp đỡ của anh Tư!”
VietWriter
“Em.."
“Tôi không thích sự quan tâm của anh, về mà quan tâm đến vợ anh đi."
Phong Thiên Tuyết hất tay anh ta ra, dứt khoát rời đi.
Đọc nhanh ở VietWriter
Tư Hạo Hiên nhìn bóng lưng cô, trong mắt đầy chán chường.
Đi đến cửa, Phong Thiên Tuyết bỗng nhớ gì đó, cô quay đầu nói với anh ta: “Phải rồi, nếu có thể thì mong anh giữ bí mật về bọn trẻ giúp tôi, tạm thời tôi không muốn người ngoài biết đến sự tồn tại của bọn tre."
“Được, tôi biết nên làm thế nào? Tư Hạo Hiên hiểu cô đang nghĩ gì, “Tôi sẽ nhắc nhở Bạch Lộ để cô ấy không nói lung tung ra bên ngoài.”
“Xem ra anh rất hiểu cô ta”
Phong Thiên Tuyết cười khẩy rồi nhanh chóng rời đi.
Tư Hạo Hiên nhìn bóng lưng cô, ánh mắt ảm đạm.
Tư Viễn đi vào, cảm thán: “Không ngờ mấy năm không gặp mà cô Phong đã sinh ba đứa con, ôi, cuộc đời đúng là biến hóa thất thường
mà...”
Tư Hạo Hiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
Tư Viễn hoảng hốt cúi đầu, không dám nói thêm gì.
“Đi điều tra xem ba của bọn trẻ là ai?
Tư Hạo Hiên luôn cảm thấy gen của ba đứa trẻ này rất tốt, ba của bọn trẻ chắc không phải là một người bình thường dưới quê...
Trên đường về nhà, Phong Thiên Tuyết khen Thần Thần và Long Long: “Đại Bảo Nhị Bảo, hôm nay hai con làm rất đúng, bảo vệ em gái nhưng cũng giữ được lý trí, mẹ rất tự hào về hai đứa!”
“Mẹ, Tam Bảo là em gái bọn con, bọn con bảo vệ em ấy là điều nên làm”
Thần Thần vỗ ngực, đầy trách nhiệm của người đàn ông.
“Hôm nay nếu không phải Đại Bảo kéo con thì con đã tẩn cho Tư Mộ Phong rồi.” Long Long siết chặt nắm đấm, vẻ mặt giận dữ: “Tư Mộ Phong cứ bắt nạt Nguyệt Nguyệt, con đã cảnh cáo nó rất nhiều lần rồi mà nó không nghe.”