Nhưng sau khi nhớ lại những gì Dạ Huy vừa nói, cô lại bắt đầu căng thẳng, vội vàng hỏi: “Sếp Dạ, chuyện đã giải quyết xong rồi nên không cần tra hỏi lại nữa đúng không? À mà chuyện này đều liên quan đến sếp Tư, sao anh lại dừng hạng mục của anh ta?”
“Sao?” Dạ Chấn Đình nhíu mày không vui: “Vẫn chưa hết hy vọng với người yêu cũ?”
“Không phải…”
“Tốt nhất cô nên im lặng đi” Dạ Chẩn Đình bóp cằm cô, lạnh lùng cảnh cáo: “Bây giờ, nếu cô lại cầu xin cho anh ta, anh ta sẽ chết càng thảm hơn!”
Phong Thiên Tuyết không dám nói nữa, cô thấy được ý muốn giết người ở trong mắt anh, cũng rút ra bài học từ tất cả những chuyện cũ.
Chính vì Tư Hạo Hiên cứ nhớ mãi không quên cô nên mẹ con nhà họ Bạch mới nhắm vào cô trả thù.
Tương tự vậy, cô càng thương hại và cầu xin cho anh ta bao nhiêu thì Dạ Chẩn Đình lại càng không khách sáo với anh ta bấy nhiêu.
Vì vậy từ giờ trở đi, tốt hơn hết là đừng nhắc đến chuyện gì của Tư Hạo Hiên nữa.
Nhưng Dạ Chẩn Đình muốn đi thẩm vấn Bạch Thu Vũ, liệu anh ta có thể hỏi ra được chuyện đứa trẻ hay không?
Phong Thiên Tuyết rất lo lắng.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, là Bạch Lộ gọi tới. Cô liếc nhìn Dạ Chấn Đình rồi thẳng tay cúp điện thoại.
Ngay sau đó, Bạch Lộ gửi đến một tin nhắn: “Phong Thiên Tuyết, mày bảo sếp Dạ thả ba mẹ tạo ra ngay lập tức, nếu không tạo sẽ tung hết mấy chuyện bê bối của mày.”
Thấy tin nhắn, Phong Thiên Tuyết lo lắng thấp thỏm. Dù giới truyền thông không dám bóc phốt cô dưới áp lực của Dạ Chấn Đình, nhưng Bạch Lộ có thể vạch mặt cô bằng cách của cô ta.
Bây giờ Internet phát triển như vậy, không ai có thể kiểm soát được hành vi cá nhân.
Lại nói, Dạ Chấn Đình cũng không thực sự sẽ giết Bạch Thu Vũ và Phong Thế Nguyên để bịt miệng. Đến lúc nguy cấp, chắc chắn bọn họ sẽ khai ra bí mật kia để tự bảo vệ mình…
Vì vậy, cách tốt nhất là không để Dạ Chẩn Đình đi thẩm vấn…
Tất cả mọi chuyện kết thúc ở đây.
Nhưng phải làm thế nào?
Phong Thiên Tuyết đang sầu lo thì đột nhiên điện thoại lại đổ chuông, là một số lạ từ nước M, đuôi số là bốn số bảy.
Phong Thiên Tuyết vừa thoáng qua đã nhận ra ngay số điện thoại của Sở Tử Mặc. Anh ấy thích nhất dùng số 7 làm đuôi số.
Cô trả lời điện thoại ngay lập tức: “Alo.”
“Thiên Tuyết, em không sao chứ?” Giọng Sở Tử Mặc yếu ớt và lo lắng: “Anh vừa mới biết chuyện của em, giới truyền thông quá ghê tởm, sao có thể vụ khống em như vậy.”
“Em không sao, Tử Mặc, đừng lo lắng. Vấn đề đã được giải quyết.”
Phong Thiên Tuyết chưa nói xong đã bị Dạ Chấn Đình giật mất điện thoại, còn mở chế độ rảnh tay…