Hạ Văn Triết và Thẩm Vân đã vào tù rồi, không thể làm những việc này.
Nhưng mẹ con nhà họ Bạch dù có nham hiểm và độc ác đến đâu thì cũng không dám dùng danh nghĩa của Dạ Chẩn Đình làm chuyện xấu.
Nhưng mà, nếu như không phải là họ thì là ai chứ?
Cô vừa gọi cho call boy vừa đi bộ về nhà.
Vừa rồi cô vội vàng đi ra ngoài, nên không mang gì ngoài điện thoại, bây giờ định về nhà thu dọn đồ đạc rồi đến khách sạn ở trước, đợi mọi chuyện điều tra rõ ràng lại quay lại.
Phong Thiên Tuyết đang cúi đầu gọi điện thoại, hoàn toàn không phát hiện ra một bóng người đang âm thầm theo dõi cô trong một góc tối.
Tại sân bay, Dạ Chẩn Đình vừa lên máy bay, lúc này mới phát hiện một số điện thoại khác cũng nhận được cuộc
gọi nhỡ của Phong Thiên Tuyết, còn kèm một tin nhắn: “Mau đến cứu tôi!”
Sắc mặt anh thay đổi, lập tức đứng dậy và xuống máy bay…
“Dạ Vương..” Dạ Quân vội vàng chạy theo sau, “Có chuyện gì vậy?”
“Cậu thay tôi đi Anh, tôi phải quay lại.”
Dạ Chấn Đình xuống máy bay không quay đầu lại, đầu tiên là đi nhanh vài bước, sau đó thành chạy nhanh đi…
Thầm tự trách bản thân, sao có thể thất sách như vậy!!!
Người phụ nữ điên đó đã cử người đến phá hoại buổi họp báo của anh thì chắc chắn sẽ ra tay với Phong Thiên Tuyết, sao anh có thể bỏ qua một vấn đề quan trọng như vậy được, lại còn không nghe máy của cô??
Nếu có chuyện gì xảy ra với cô, anh nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
“Làm sao đây ạ?” Vệ sĩ hỏi Dạ Quân.
“Đội thứ nhất bảo vệ Dạ Vương, đội thứ hai sẽ theo tôi đến Anh” Dạ Quân quyết đoán sắp xếp, “Bí mật bảo vệ, đừng quấy rầy anh ấy”
“Rõ”
Phong Thiên Tuyết trở về nhà, đang định bật đèn lên thì đột nhiên cảm thấy có sát khí phía sau, cô lập tức cầm lấy giày cao gót và ném qua.
Giày cao gót ném lệch rồi.
Người đó nhanh nhẹn tránh được.
Phong Thiên Tuyết vội vàng bước vào phòng, đóng và khóa lại, sau đó dùng cơ tể mình để chặn cửa.
“Rầm…”